Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1122 - Chương 1122 Tủi Hờn Năm Tháng May Áo Cưới 1

Chương 1122

Tủi Hờn Năm Tháng May Áo Cưới 1


Hai người Tôn Hải và ngài Lôi cùng nhau đi tới một tiệm cơm niêu đất sét ở bên ngoài khách sạn, cửa tiệm rất nhỏ thậm chí có thể nói là có hơi khuất mắt, bàn ghế cũng không được sạch sẽ cho lắm nhưng ngược lại khách khứa rất đông.


Ngài Lôi chọn là cơm niêu thịt kho tàu, còn Tôn Hải chọn cơm niêu lạp xưởng, sau đó mỗi người thêm một chén canh.


Một bữa cơm rất đơn giản, ngài Lôi ăn rất tự nhiên còn Tôn Hải ít nhất thoạt nhìn cũng ăn rất tự nhiên.


Ăn xong cơm, ngài Lôi và Tôn Hải một trước một sau đi về phía khách sạn.


Tôn Hải không nhịn được nữa cố tình ở phía sau thở dài một hơi, ngài Lôi cũng không giả bộ không nghe thấy mà dừng bước chân lại.


Nhưng dừng bước chân lại ông ta cũng không nói gì, ông ta không nói, Tôn Hải cũng không biết nên mở miệng thế nào, bởi vì thứ mà anh ta muốn thực ra không cần nói chắc chắn ngài Lôi vẫn sẽ biết. Hơn nữa, chuyện này cũng rất khó có thể giải quyết được chỉ với cách đối thoại ngoài miệng, nhưng mình thực sự không có điều kiện và thứ gì có thể làm ra bất cứ vụ trao đổi nào với ngài Lôi hết.


Xấu hổ, quả thật có hơi xấu hổ.


Không lâu sau, ngài Lôi thấy Tôn Hải không nói gì lại bắt đầu nhấc bước chân đi về phía khách sạn.


“Ngài Lôi.” Tôn Hải mở miệng.


“Chuyện gì?”


“Tôi đi mua bao thuốc.”


“Đi đi.”


Cuộc đối thoại ngắn ngủi và tách ra cũng rất quyết đoán, ngài Lôi tiếp tục đi về phía khách sạn còn tôn Hải thì lại vòng vào một quầy đồ ăn vặt ở bên cạnh.


Anh ta mua bao thuốc, rút một điêu ngậm trong miệng rồi châm lên, sau đó hút vài hơi nặng nề rồi phun hơi thuốc ra. Tôn Hải cảm thấy dường như những thứ tích tụ trong lòng mình cũng được hóa giải không ít, đương nhiên, bản thân anh ta cũng biết rõ đây chỉ là một loại ảo giác của mình, thứ mà mình tha thiết mơ ước đã ở ngay trước mặt mình rồi nhưng mình lại không thể nào lấy được. Loại cảm giác này tra tấn người nhất cũng khiến người phát điên nhất.


“Vù…”


Lúc này, một âm thanh phát ra từ phía sau Tôn Hải, anh ta quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông da đen đứng ngay phía sau mình, người đàn ông mặc một bộ tây trang nhăn nhúm trên người trông có vẻ rất chật vật, nhưng ít nhất anh ta thoạt nhìn vẫn rất có phong cách, đây cũng chính là loại trang phục khá lưu hành trước đây của đại đa số lưu manh.


Chỉ có điều người trước mặt này vừa nhìn đã thấy giống một người sống khá thê thảm, đương nhiên trong những người da đen tạm trú phi pháp ở Quảng Châu thì anh ta sống rất tốt, quả thực chính là số ít trong số ít.


“Mobis, anh sao thế?” Tôn Hải rõ ràng biết Mobis, bởi vì Mobis chính là thính giả phương Tây duy nhất nhận được lời mời của diễn đàn: “Trước đó tôi còn tự hỏi tại sao trước khi vào cửa lại không nhìn thấy anh.”


Mobis bước nhanh tới trước mặt Tôn Hải, hai tay túm cổ áo của anh ta, hai người nhanh chóng lùi về sau thẳng đến khi tiến vào trong ngõ nhỏ bên cạnh.


“Có gì từ từ nói.” Tôn Hải để mặc Mobis xách mình lên dí sát lên vách tường, anh ta không phản kháng bởi vì anh ta có tự tin để không phản kháng, với tích lũy thực lực của anh ta hiện tại, thật sự rất hiếm có người có thâm niên nào có thể đánh lại mình thậm chí có tư cách trở thành đối thủ của mình.


“Mẹ kiếp, diễn đàn các người cố tình mời tôi qua đây để lừa tôi sao?” Mobis nhe răng trợn mắt với Tôn Hải.


Bây giờ anh ta rất thê thảm, vớ vẩn, có thể không thê thảm được sao, anh ta đã phải ở trong thùng rác hết nửa đêm sau, cả người bị đóng băng ném ở nơi đó, ngược lại vết thương trên người có thể bỏ qua nhưng mấu chốt là sự hành hạ về mặt nội tâm kia kìa.


Vừa nghĩ đến vậy mà mình lại không biết tự lượng sức mình phát ngôn bừa bãi với một thính giả cao cấp đại nhân, nói mình sẽ cứu vớt sự kiêu ngạo và định kiến của hắn là lại khiến Mobis sợ đến mức sau lưng phát lạnh, chính là loại cảm giác rét lạnh đến tận xương tủy đó.


Bởi vì trong các thính giả cũng có không ít người có tính cách nóng nảy lạ thường, cho dù thính giả cao cấp có giết chết mình cũng chỉ chịu sự trừng phạt bị tăng độ khó nhiệm vụ trong thế giới chuyện xưa tiếp theo mà thôi. Người ta không phải không dám giết mình, hơn nữa khi ấy đối phương chỉ đang chạy bộ, nói là gây sự thì vẫn là mình gây sự trước, đối phương ra tay với mình cho dù là hạ sát chiêu thì vẫn có lý lẽ cả, chỉ cần giải thích được thì Phát Thanh sẽ không quan tâm.


“Mobis, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với anh?” Tôn Hải nhíu mày, anh ta có thể nhìn ra được hình như Mobis đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì đó dẫn đến bây giờ trạng thái tinh thần của anh ta không được bình thường cho lắm.


“Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi sao?” Mobis chỉ thiếu điều ấn ngón tay vào mặt Tôn Hải: “Khi các người mời tôi tới đây đã nói gì hả? Hoạt động lần này chỉ có người có thâm niên mới có thể tham gia, nhưng chết tiệt, vậy mà tôi lại đụng phải một thính giả cao cấp ở đây, đừng nói với tôi đây chỉ trùng hợp gặp và đối phương chỉ trùng hợp ở gần nơi này mà thôi!”


“Thính giả cao cấp?”


Tôn Hải nghe được lời này cuối cùng cũng đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì, Mobis đụng phải một thính giả cao cấp sau đó bị người ta dạy dỗ cho một trận.


“Anh đụng phải ngài Lôi sao?” Tôn Hải hỏi.


“Ngài Lôi?” Mobis nghĩ ngợi một chút: “Một người trẻ tuổi mặc đồ thể thao màu đen, rất trẻ.”


“Vậy không phải ngài Lôi, nhưng gần đây không có thính giả cao cấp nào ở lại là điều chắc chắn, anh nhất định đã nhận lầm rồi.” Tôn Hải khẳng định.


“Fuck, tôi nhận lầm? Vị thính giả cao cấp đó chạy bộ đêm ngay gần khách sạn này, cậu nói diễn đàn các cậu không liên quan, có khả năng sao?” Mobis rõ ràng không tin lời giải thích của Tôn Hải.


Tôn Hải thấy Mobis vẫn còn dây dưa, tâm trạng vốn dĩ đã không tốt cho lắm cuối cùng cũng mất sạch tính nhẫn nại, trong cổ họng anh ta phát ra một tiếng quát khẽ, trong lúc nhất thời gió lạnh nổi lên từng đợt như quỷ khóc sói gào.


Chương 1122

Bình Luận (0)
Comment