Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1132 - Chương 1132 Thăng Cấp, Thính Giả Cao Cấp! Hạ 3

Chương 1132

Thăng Cấp, Thính Giả Cao Cấp! Hạ 3


Nếu như tương lai đã được định trước vậy phải làm thế nào?


Vậy không cần đi nhìn đáp án của tương lai, cứ tiếp tục sống mơ hồ ngược lại sẽ càng thoải mái hơn.


Nhưng nếu như tương lai thay đổi vậy phải làm thế nào?


Vậy càng không cần đi xem đáp án của tương lai, dù sao nó cũng sẽ thay đổi cả thôi.


Trước đó Tô Bạch từ chối khả năng dự báo trong bức tranh đó của Cát Tường cũng là vì nguyên nhân này, thực ra đó cũng là một loại thái độ nhất quán thường trực của hắn đối với nhân quả, đối với người như hắn mà nói nhân quả không thể mang lại cho hắn khoái cảm, ngược lại chỉ có thể mang lại đau khổ cho hắn, bởi vì hắn là một người có thần kinh cực kỳ biến thái, hắn có thể chấp nhận biến cố và đả kích từ bất cứ chuyện gì, thậm chí còn có thể thường xuyên coi mạng mình thành tiền cược đi chơi xì dách thoải mái, chỉ để tranh thủ chút khoái cảm trong chớp mắt đó.


Đặc biệt là từ sau khi mình nhìn thấy bia mộ của Huân Nhi trong bức tranh đó, cả người hắn dường như hoàn toàn chìm đắm vào trong chuyện đó, cái chết trong tương lai của Huân Nhi vẫn luôn treo trong tim Tô Bạch, điều này đã dẫn đến một loạt chuyện sau đó, thực ra có đôi khi hắn cũng sẽ suy nghĩ ích kỷ một chút, nếu như mình không biết bức tranh đó liệu có phải mình sẽ thoải mái hơn một chút hay không?


Cho dù Huân Nhi có chết nhưng mình không biết cô ấy sẽ chết, vậy không phải mình sẽ nhẹ nhõm hơn một chút sao?


Đây là một loại suy nghĩ rất ích kỷ, nhưng Tô Bạch không phủ nhận bản thân mình là một người ích kỷ, có thể nhìn thấy bức tranh của tương lai đối với hắn mà nói chỉ có thể mang đến cho mình một loại áp lực rất lớn, hạ thấp chất lượng sống của mình và ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.


Đến cuối cùng, bia mộ của Huân Nhi vẫn xuất hiện nhưng Huân Nhi cũng không chết, hình ảnh mà bức tranh đó dự báo đã xuất hiện nhưng kết quả lại hoàn toàn khác hẳn với dự đoán trước đó của mình. Tô Bạch không muốn biết tương lai vốn nên là như vậy hay là mình đã thay đổi tương lai, hắn chỉ cảm thấy nếu như cuộc đời trải qua như vậy, sống qua ngày tháng như vậy sẽ rất mệt, cũng không thú vị.


Đau khổ và sự bất thường của mập mạp, hắn đều nhìn thấy hết, sao hắn lại không biết nguyên nhân khiến anh ta rơi vào trong loại rối rắm và đau khổ này được? Nhưng có một vài chuyện một khi anh đã lún sâu vào lại rất khó thoát được ra, nhân quả có độc nhưng lại cực kỳ ngọt ngào.


Việc mà Tô Bạch có thể làm cũng chỉ là ở trước mặt mập mạp dùng hành động thực tế của mình để nói cho anh ta biết, thật ra cuộc đời còn có một cách sống khác, không cần thiết phải thật sự làm theo nhân quả, cho dù anh thật sự đã tính ra gì đó. Tô Bạch không nghiên cứu nhân quả, hắn chưa bao giờ muốn dính líu đến thứ này, không phải vì sợ mà vì cảm thấy phiền phức.


Một cước này thật sự là một sai lầm, bởi vì cho dù là lần đầu tiên Tô Bạch nhảy xuống Châu Giang với ý đồ rời khỏi nơi này, hay là lần thứ hai hắn vừa vặn bò lên bờ, thật ra đều không phải do thanh niên ngồi trên xe lăn cố tình tính kế hắn và chơi đùa hắn. Chuyện này quả thật chỉ là một loại trùng hợp, nhưng Tô Bạch cũng không để ý đến việc mình có hàm oan người ta hay không, hắn chỉ cảm thấy mình giống như một thằng ngu, nhảy xuống dưới rồi lại bò lên, cho nên hắn rất bất mãn, sau đó, thực ra có rất nhiều lúc, cái lý do “bất mãn” này mạnh hơn bất cứ sự phân tích lý trí nào.


Trận giằng co giữa thanh niên ngồi xe lăn và Tôn Hải còn ác liệt hơn trong tưởng tượng của Tô Bạch trước đó rất nhiều, bởi vì ngay khi giày da của hắn tiếp xúc với mặt của thanh niên, đối phương vẫn không hề có một chút phản ứng nào cả.


Sau đó chính là “bốp!”


Cả người thanh niên ngồi trên xe lăn bị Tô Bạch đá văng khỏi xe lăn, đầu người bị đá gãy lệch sang vai với một góc độ cực kỳ khoa trương, cơ thể thì mài trên mặt đất chừng mười mấy mét mới có thể dừng lại được.


Lúc này anh ta quỳ rạp trên đất bất động, mặt hướng về phía Tô Bạch không hề có cảm xúc, giống như đã chết nhưng cũng giống như người bị bệnh loãng xương ngồi xụi lơ trên mặt đất.


Mà một bên khác, không gian xung quanh bắt đầu nứt ra một cách điên cuồng, những vết nứt đó kéo dài đến vô tận đó giống như những xúc tu to khổng lồ, trong nháy mắt đã che phủ hơn phân nửa bầu trời.


Tiết điểm này đã gần sụp đổ rồi!


Rõ ràng, thanh niên ngồi trên xe lăn đã mất đi toàn bộ sự ràng buộc và khả năng cạnh tranh, từ đây trở thành đá kê chân cho Tôn Hải thăng cấp!


Mập mạp đứng ở một bên, tàn thuốc nóng rơi lên tay mà mình vẫn không cảm giác được, anh ta chỉ cảm thấy có hơi lúng túng về một màn trước mặt này. Tô Bạch chủ động thu lại một bước vốn đã lùi ra đó, còn chủ động đá một cước về phía thanh niên ngồi xe lăn. Khả năng này mập mạp chưa từng tính ra, bởi vì bất cứ suy tính nào đều căn cứ theo điều kiện đã biết để suy ra điều kiện chưa biết, cho nên trước khi anh ta suy đoán đã coi việc Tô Bạch bước lùi một bước không tham gia vào chuyện này thành điều kiện đã biết, cũng vì vậy mà khi hắn chủ động đi qua đó đá văng thanh niên ngồi trên xe lăn đi, điều này hoàn toàn không nằm trong suy tính trước đó của mập mạp.


Cũng vì vậy mà hành động này của Tô Bạch tương đương với trực tiếp ném toàn bộ kết quả mà mập mạp đã khổ sở tính toán ra từ trước đó.


Tương lai vốn rõ ràng lại lập tức biến thành mơ hồ.


Mập mạp đang kinh ngạc thậm chí đến cả tàn hồn công chúa đó cũng không lên tiếng, mà thanh niên ngồi trên xe lăn bị đá văng đi kia cũng bất động, nhưng âm thanh ở nơi này vẫn rất lớn, bởi vì Tôn Hải sắp thăng cấp thành công, ngay khi Tô Bạch giúp anh ta đá bay thanh niên ngồi trên xe lăn đi, anh ta đã không còn sự cản trở nào nữa!


“Grào!”


Tôn Hải phát ra một tiếng gào khá giống dã thú, anh ta tới cấp bậc thính giả cao cấp rồi!


Chương 1132

Bình Luận (0)
Comment