Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1131 - Chương 1131 Thăng Cấp, Thính Giả Cao Cấp! Hạ 2

Chương 1131

Thăng Cấp, Thính Giả Cao Cấp! Hạ 2


Lỗ Tấn đã từng nói trên thế giới vốn không có đường, người đi nhiều thì thành đường thôi.


Nhưng trên thực tế, trên thế giới có vô số con đường, có người bằng lòng đi mới gọi thành đường.


Bây giờ mập mạp đang ở trong một loại tình cảnh rối rắm và do dự. Thậm chí, loại phản ứng lạ thường này cũng thu hút sự chú ý của Tô Bạch, mập mạp cách hắn chỉ chừng một trăm mét, một khoảng cách như vậy với khả năng cảm nhận của hắn và sự hiểu biết về mập mạp, hiển nhiên có thể nhìn ra được chút gì đó.


“Ả tiện nhân, đừng làm phiền tôi nữa, đừng làm phiền tôi nữa!”


Bất chợt mập mạp quỳ xuống hai tay ôm đầu, dùng sức đập trán lên sàn xi măng vỡ trước mặt, hơn nữa còn đập rất mạnh đến mức toác đầu chảy máu!


Lần này Tô Bạch muốn tiếp tục dừng chân tại chỗ làm khán giả rõ ràng đã không phù hợp với thời điểm này cho lắm, nên hắn chỉ có thể đi về phía mập mạp.


Một bên khác là trận giằng co quyết đấu giữa thanh niên ngồi trên xe lăn và Tôn Hải, trên màn trời không ngừng xuất hiện những vết nứt giống như mạng nhện sau đó lại từ từ hồi phục, nhưng lần thứ hai vết nứt xuất hiện đã lớn hơn lần trước rất nhiều, rõ ràng trận quyết đấu giữa đôi bên đã tiến vào nửa giai đoạn sau.


Mà ở một bên khác, mập mạp lại đang dập đầu ở nơi đó, máu không ngừng chảy ra.


Toàn bộ hình ảnh này thật sự là kỳ quái đến cực điểm, bởi vì tất cả đều không có tiếng.


Trong trận quyết đấu giữa thanh niên ngồi trên xe lăn và Tôn Hải, ngoại trừ tiếng thở dốc thi thoảng phát ra của Tôn Hải thì không còn âm thanh nào khác, cho dù là những vết nứt xuất hiện trong hư không cũng không có tiếng động, sẽ không xuất hiện tiếng ầm ầm hoặc là những âm thanh tương tự với vải bị xé.


Mà mập mạp ở bên này cũng chỉ không ngừng truyền tới tiếng vang trầm thấp, tuy rằng có âm thanh nhưng nó lại càng làm nổi bật lên một loại yên tĩnh, lúc này trong lúc bước qua, Tô Bạch giống như đang xem hài kịch không tiếng của Chaplin.


Có điều, hắn xem không hiểu cho lắm và cũng không cảm thấy buồn cười, ví dụ như tại sao Tôn Hải lại muốn đánh nhau với khí linh và tại sao mập mạp lại dập đầu.


Khi đi đến bên cạnh mập mạp, Tô Bạch không ngồi xổm xuống vỗ lên vai anh ta an ủi, mà là rút hai điếu thuốc ra cùng đặt bên miệng, lấy bật cửa ra châm rồi hút một hơi, sau đó đưa một điếu trong đó cho mập mạp.


Mập mạp dừng dập đầu và nhìn điếu thuốc đã châm trước mặt, đột nhiên anh ta quay đầu nhìn về phía Tô Bạch.


Lúc này theo quan điểm của hắn, đôi mắt của mập mạp mang màu đỏ thẫm, hơn nữa hắn còn cảm giác được sát khí nổi lên trên người anh ta, đã vậy sát khí này còn nhắm thẳng vào mình.


Nhưng hắn cũng không lùi bước lại càng không bày ra tư thế phòng thủ gì, mà vẫn tiếp tục giữ nguyên động tác đưa thuốc.


Cuối cùng mập mạp vẫn nhận thuốc lá, đặt bên miệng hút mạnh một hơi, sau đó trong lỗ mũi phun ra làn khói trắng, anh ta nhổ toẹt một bãi nước bọt lên đất rồi duỗi tay đập lên vai Tô Bạch.


“Đại Bạch, nói với cậu một câu xuất phát từ đáy lòng.”


Tô Bạch gật đầu, ý bảo anh ta có thể nói.


“Cậu biết không, bây giờ cậu đi qua đây an ủi tôi, cho tôi thuốc lá, lại thêm trước đó chủ động lùi lại một bước thực ra là đang kích thích tôi, kích động tôi càng muốn giết cậu hơn!”


Mập mạp dùng sức vỗ lên vai hắn rất mạnh, thậm chí cơ thể của Tô Bạch cũng bắt đầu hơi run lên, cùng với mỗi lần vỗ xuống cũng phát ra những tiếng “bốp bốp” nặng nề.


Trên trán của mập mạp toàn là máu, máu thịt lẫn lộn nhưng tâm trạng của anh ta lại rất mất ổn định giống như kẻ nghiện vừa mới cắn thuốc quá độ.


“Tôi không biết lời này có ý nghĩa gì.” Sau khi Tô Bạch nói xong câu này bản thân hắn cũng bật cười, sau đó duỗi tay chỉ vào mình: “Có phải câu nói vừa rồi của tôi cũng khiến anh rất muốn giết tôi không?”


Đúng vậy, mập mạp nghiến răng nghiến lợi phát ra tiếng “ken két,” hành động này của Tô Bạch ở trong mắt anh ta chính là giả vờ vô tội, cậu đã ăn sạch lợi ích mà còn ở chỗ tôi giả vờ vô tội, tỏ ra đáng yêu, mẹ kiếp, muốn chết đây mà!


Nhưng mập mạp vẫn áp chế thôi thúc trong lòng mình một lần nữa, bởi vì bản thân anh ta cũng biết rõ Tô Bạch không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, hơn nữa tương lai vẫn chưa xảy ra, mình lấy tương lai mà mình nhìn thấy, lấy chuyện sẽ xảy ra trong tương lai để trách tội một người ở hiện tại, thế này đúng thật là mình đang cố tình gây sự.


“Đại Bạch, trông cậu thật sự rất hiểu chuyện.” Mập mạp nhìn chằm chằm vào Tô Bạch và nói.


“Thực ra tôi cũng không hiểu anh và về hai người bên đó ra làm sao, nhưng ít nhất tôi cũng biết một điểm.”


“Biết gì?”


“Tôi có thể nhìn ra được anh đang rối rắm.” Tô Bạch nói tiếp: “Tôi không nhìn lầm chứ?”


“Ha ha, vậy tôi nên làm thế nào? Cậu có thể dạy tôi được không?” Mập mạp cười với vẻ hơi khinh thường, cậu không nghiên cứu nhân quả thì làm sao giúp tôi được?


“Vậy anh thật sự hỏi đúng người rồi đấy, tôi đây rất ít khi rối rắm.”


Thật ra Tô Bạch đã nhìn ra được nhiều thứ hơn, nhưng lúc này lại không tiện nói quá nhiều, nói thật, hắn thật sự không muốn mập mạp đi theo con đường cũ của Lam Lâm hoặc là biến thành một người giống như nhân viên chữa cháy già đó.


Vừa nói, hắn vừa đi về phía thanh niên ngồi trên xe lăn và Tôn Hải, vẫy tay: “Mập mạp, người đang sống có đôi khi tính tới tính lui rất không thú vị, chúng ta trở thành thính giả cố gắng đấu tranh sống sót bằng mọi giá, không phải vì sinh tồn mà là vì chúng ta cảm thấy, đối với chúng ta mà nói sống lại càng có sức hút hơn so với chết, nhưng nếu như sống rất đau khổ vậy chẳng thà chọn tự sát từ sớm đi cho rằng.


Ví dụ nếu như đổi lại là tôi chọn, thực ra rất đơn giản thôi.”


Tô Bạch nhấc chân đá thẳng vào mặt thanh niên ngồi trên xe lăn trước mặt một cái thật mạnh.


“Lão tử cho cậu hút nước Châu Giang lên trời này!”


Chương 1131

Bình Luận (0)
Comment