Chương 1130
Thăng Cấp, Thính Giả Cao Cấp! Hạ 1
Có đôi khi, một vài chuyện rất khó thật sự suy nghĩ đơn giản thuần túy được như mình trước đây, mập mạp cảm thấy môi mình hơi đắng, giống như vừa rồi nuốt phải một đống thuốc độc vậy.
Nhân quả có độc.
Đây không phải một câu so sánh cũng không phải đang phóng đại, mà hoàn toàn là trải nghiệm chân thực.
Nếu như mập mạp không tính ra kết quả này, có khả năng đến lúc đó cho dù bản thân anh ta có đưa ra lựa chọn thế nào và đến cuối cùng khi người nhận được lợi ích là Tô Bạch, cùng lắm mập mạp cũng chỉ ghen tỵ thụi vài nắm đấm vào ngực hắn, sau đó ép hắn sau khi ra ngoài phải mời một bữa nướng, thậm chí sau khi trải qua tâm trạng ghen tỵ mới đầu anh ta cũng sẽ cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng về việc hắn có thể thăng cấp thành thính giả cao cấp.
Bởi vì mối quan hệ giữa mập mạp và Tô Bạch không phải kiểu bạn bè đơn thuần đó nhưng cũng tính là đồng cảnh ngộ với nhau, Tô Bạch thăng cấp thành thính giả cao cấp trước một bước thì mập mạp cũng sẽ vô cùng vui vẻ, đồng thời, khi mập mạp quyết định ra tay chọn một bên để tiến hành đặt cược và tham gia vào trận đoàn chiến này, Tô Bạch vốn vây xem với tâm thái đi xem náo nhiệt đã chủ động lùi về sau một bước, chứng tỏ thái độ không muốn tham gia cũng không muốn giành với mập mạp của mình, và cũng là một loại thái độ tin tưởng đối phương.
Hắn đã thể hiện thái độ tôi sẽ không hái đào của anh.
Nhưng vấn đề hiện tại nằm ở chỗ mập mạp đã tính ra được một kết quả, cái này cũng giống như hai người bạn tốt trước kia cùng nhau cố gắng học hỏi để đứng đầu cả lớp, cùng chung cảnh ngộ với nhau cho dù cuối cùng là ai đứng hạng nhất thì người còn lại vẫn đều chịu phục và vui vẻ, nhưng sau khi một người trong số đó được học bổng, vậy tính chất của sự việc đã hoàn toàn khác nhau, bọn họ vẫn có thể tiếp tục làm bạn tốt sao? Còn có thể tiếp tục ở chung một hoàn cảnh được nữa sao? Bên còn lại còn có thể tiếp tục duy trì thái độ ôn hòa sao?
Bây giờ mập mạp đang có loại cảm giác đó, anh ta không có cách nào bình ổn tâm cảnh của mình, thực ra là không có cách nào chịu đựng được kết quả cuối cùng trái ngọt vẫn là rơi vào người Tô Bạch, cho dù bây giờ hắn không làm gì hơn nữa còn chủ động lùi về sau một bước.
Con người chính là một loại sinh vật phức tạp và rắc rối, mập mạp đang rối rắm, anh ta thậm chí còn không biết mình nên làm thế nào, bởi vì theo như kết quả mà nhân quả thôi diễn ra cho thấy, cho dù mình không làm gì thì cuối cùng Tô Bạch vẫn là người được lợi lớn nhất.
Chết tiệt, rốt cuộc là tại sao?
Mập mạp hò hét trong lòng, anh ta thực sự không hiểu được rốt cuộc toàn bộ chuyện này là sao, dựa vào cái gì Tô Bạch không làm gì hết lại được định trước sẽ có được lợi ích lớn nhất, dựa vào cái gì hắn có thể vẫn luôn sống tùy tiện như vậy?
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì?
Mập mạp cắn răng, đột nhiên trong đầu anh ta xuất hiện một suy nghĩ đó chính là bây giờ phải giết chết Tô Bạch!
Giết hắn, sẽ không còn ai giành với mình nữa.
Giết hắn rồi, trong lòng mình cũng không còn mất thăng bằng nữa!
Giết hắn và tất cả đều sẽ công bằng!
Nhưng rất nhanh, mập mạp đã hít một hơi thật sâu, từ bỏ toàn bộ suy nghĩ xấu xa vừa chiếm cứ trong đầu đi, anh ta bắt đầu hít từng hơi lớn, mập mạp rất hoang mang, tại sao vừa rồi trong đầu mình lại xuất hiện suy nghĩ giết chết Tô Bạch?
Cho dù mình đưa ra lựa chọn gì thì cuối cùng người được lời vẫn là Tô Bạch, ở đây bao gồm cả việc mình chọn giúp Tôn Hải hay là chọn giúp thanh niên ngồi trên xe lăn, hoặc là không giúp cả hai người, nhưng nếu như bây giờ mình chọn ra tay với Tô Bạch và có mưu đồ giết chết hắn, vậy trên cơ bản không cần thôi diễn cũng biết đây hoàn toàn là chuyện không có bất cứ lợi ích nào cho mình.
Giết chết một người bạn cho dù bây giờ đã không còn ở chung với nhau những vẫn được xem là có quan hệ không tệ, hơn nữa không nói có thể giết được hay không nhưng tổn thất này đã đủ lớn rồi, vả lại trong lòng mập mạp thực ra cũng biết rõ, một đánh một dưới tình huống công bằng, phỏng chừng mình của hiện tại thật sự không phải đối thủ của hắn.
“Có vài chuyện sau khi anh nhìn rõ kết quả, có phải sẽ cảm thấy rất rối rắm hay không?” Giọng nói của tàn hồn công chúa lại vang lên: “Thật ra con người sống mơ hồ vẫn thú vị hơn.”
“Ả tiện nhân, đến bây giờ mà cô vẫn còn muốn làm màu ở chỗ tôi sao? Việc đầu tiên ông mập làm khi rời khỏi nơi này chính là tách cô ra khỏi thần của tôi, bản thân cô chỉ là một tàn hồn mà còn giả bộ thanh cao cái gì, thể hiện thái độ gì!”
Mập mạp quát tàn hồn công chúa từ trong lòng.
“Vậy anh tính làm thế nào? Cứ chắp tay dâng trái cho người ta như vậy sao? Thậm chí là chắp hai tay dâng cơ hội thăng cấp thành thính giả cao cấp mà mình vốn luôn theo đuổi cho người khác luôn sao?”
Dường như tàn hồn công chúa hoàn toàn không để ý đến thái độ chén ghét của mập mạp đối với mình, đương nhiên cũng là vì cô ta không có sự lựa chọn, bởi vì bây giờ mập mạp là ký chủ của cô ta, cô ta hoàn toàn nằm trong trạng thái ăn nhờ ở đậu, trước đó cô ta dám nổi nóng với thanh ngồi trên xe lăn cũng là do tư tưởng phong kiến hủ bại khá nặng theo cách nói của hiện tại, cho rằng người hầu của mình chắc chắn không thể bất kính với mình, đây chính là cấm kỵ lớn nhất hoặc gọi là giới hạn cuối cùng.
Nhưng mập mạp, chỉ cần bây giờ anh ta muốn hoàn toàn có thể tiêu hao một chút bản nguyên để trực tiếp luyện hóa sạch mình, hơn nữa mập mạp cũng không phải người giống như người hầu của cô ta.
“Tôi không biết, tôi thật sự không biết.” Môi của mập mạp hơi run lên, đột nhiên bây giờ anh ta cảm thấy mình giống như một con cừu lạc đường, rõ ràng nhìn thấy rõ con đường xa hơn ở trước mặt nhưng mình vẫn không có cách nào đưa ra lựa chọn như cũ, nhìn thấy đường rồi nhưng lại không phải con đường mà mình muốn đi.