Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1129 - Chương 1129 Một Liều Thuốc Độc Này! 2

Chương 1129

Một Liều Thuốc Độc Này! 2


Hơi thở của mập mạp đang không ngừng nặng nề hơn, rõ ràng tàn hồn công chúa đang liên tục gào thét trong lòng anh ta, thật ra trong đáy lòng mập mạp cũng đang là thiên nhân giao chiến.


Rõ ràng mình cảm thấy vận may hôm nay không tệ, theo suy tính từ nhân quả thì hôm nay mình cũng sẽ gặp được chuyện vui vẻ, nhưng bây giờ xem ra vận may của mình hôm nay cũng không được bình thường.


Tô Bạch nhìn thấy trên xe lăn của người thanh niên đã xuất hiện vết nứt, rõ ràng anh ta cũng không bình tĩnh thản nhiên giống như vẻ ngoài đến vậy, trên thực tế, bây giờ cả Tôn Hải và thanh niên ngồi xe lăn đều đã dùng hết toàn bộ sức lực, đều cùng nằm bên bờ cái chết, một trận quyết đấu này chỉ cần bắt đầu sẽ trực tiếp có ý nghĩa là kết thúc cuối cùng.


“Anh chết tôi vong!”


Tuy rằng mập mạp béo nhưng lại vô cùng thận trọng, hiển nhiên anh ta cũng có thể nhìn ra được trạng thái của thanh niên ngồi xe lăn cũng không tốt cho lắm, nhưng lúc này, anh ta vẫn đang không ngừng rối rắm, mẹ nó, rốt cuộc lão tử nên giúp ai đây?


Giúp Tôn Hải? Kết giao với một thính giả cao cấp? Cho cậu ta một ơn cứu mạng để cậu ta nợ mình ơn to bằng trời?


Giúp miếng vàng kia? Sau đó đợi nhận được một chút lợi ích từ trong miếng vàng đó?


Không đúng, nếu như giúp Tôn Hải không chỉ có thể nhận được nhân tình mà mình còn có xác suất rất lớn trở thành người đầu tiên cướp bản thể của miếng vàng, đây mới là giá trị lớn nhất!


Mập mạp không ngừng đấu tranh cũng không ngừng suy nghĩ, mười ngón tay không ngừng run rẩy, rõ ràng là đang tiến hành tính toán nhân quả cực kỳ tinh vi.


Tô Bạch chỉ đứng ở một bên tiếp tục nhìn trận giao chiến vô hình này, lấy Tôn Hải lơ lửng ở trong không trung làm trung tâm vòng tròn, hư không xung quanh cứ chốc thì nứt ra chốc thì khép lại, giống như một cái miệng lúc thì hé ra lúc thì đóng lại, rất thú vị.


Tô Bạch nhìn rồi lại nhìn, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, lúc này hắn đã thay thế mình vào vị trí của Tôn Hải, mà không gian xung quanh đang không ngừng nứt ra lại do mình chỉ đạo.


Vừa thu lại vừa thả ra, tiến lên, đảo ngược, phù…


Thú vị.


Tô Bạch lại từ từ mở mắt ra, loại cảm giác này rất vi diệu. Hắn nhớ rồi, dù sao hắn cũng không phải vị kỳ tài nào đó có thiên phú dị bẩm trong truyện võ hiệp, trực tiếp lĩnh ngộ rồi phi thăng, Tô Bạch cũng không đi trên con đường đó, nếu nói muốn lĩnh ngộ và phi thăng thì một đạo sĩ như mập mạp có khả năng lớn hơn mình rất nhiều.


Có điều, ngay khi ánh mắt của Tô Bạch lại nhìn về phía mập mạp, phát hiện ra anh ta trông như đang tàu hỏa nhập ma, mười ngón tay của anh ta đang không ngừng run rẩy, khóe miệng cũng không ngừng lầm bầm, môi đã hơi khô nứt cũng có chút máu tươi đang chảy ra.


Mập mạp còn đang tính, anh ta có thể cảm giác được mình có thể thông qua cơ hội lần này để nhận được lợi ích lớn hơn, từ đó có cơ hội phi thăng thành thính giả cao cấp, cho nên hiện tại, anh ta nhất định phải đưa ra sự lựa chọn chính xác, anh ta không thể chọn sai!


Cái này giống như thí sinh mang theo phao lúc kiểm tra vậy, câu hỏi giống như đúc và mình cũng đã tính ra được đáp án, cũng đã suy tính rõ ràng, nhưng bạn cảm thấy mình đã đưa ra đáp án nhưng vẫn sợ hãi không dám hoàn toàn yên tâm, mà cứ nhất định lén lút lôi phao ra đối chiếu xem có đúng không.


Bây giờ mập mạp đang ở trong loại trạng thái đó, hơn nữa cũng đã phát điên rồi.


Anh ta đang tính, anh ta đang thử, anh ta đang thôi diễn, anh ta cũng cần phải nắm bắt thời cơ, bằng không một khi đợi đến khi trận giao tranh giữa thanh niên trên xe lăn và Tôn Hải xuất hiện kết thúc thì anh ta còn mỗi cái nịt mất!


Dưới loại tính toán hoàn toàn ảo diệu và có đầu tư này, mập mạp thậm chí còn không nghe thấy tiếng kêu gào của tàn hồn công chúa trong lòng mình cũng, anh ta đang chìm đắm trong sự say mê của riêng mình và có hơi hưởng thụ cảm giác trong một khắc này, nhưng anh ta cũng biết rõ một khắc này không thể duy trì quá lâu.


Tàn hồn công chúa cũng từ từ ngừng gào lên giận dữ, cô ta có thể cảm giác được mập mạp đang làm ra tính toán cực kỳ căng thẳng, nhưng cô ta vẫn than thở: “Thực ra có một vài chuyện tôi đã nói với anh từ lâu, anh nhất định phải rời khỏi hơn nữa là chặt đứt quan hệ với cậu ta sớm một chút. Ba người các anh ở cùng với cậu ta sẽ chỉ trở thành người lót đường cho cậu ta, đây cũng là nguyên nhân lúc đầu tôi chọn anh mà không phải chọn cậu ta, anh thật sự không nên tiếp tục liên quan đến cậu ta. Lúc đầu tặng cho cậu ta thi thể lính tần chính là uổng công vô ích, trước đó chủ động liên hệ với cậu ta cũng là làm điều thừa thãi mà thôi.”


“Hộc hộc… hộc hộc…”


Mập mạp thở hổn hển, mới vừa rồi đột nhiên anh ta tính ra một kết quả, mà kết quả này lại không hề liên quan đến hai người Tôn Hải và thanh niên ngồi trên xe lăn trước mặt, kết quả này chính là cho dù mình chọn đi giúp ai trong hai người trước mặt này, thì người được lợi cuối cùng vẫn không phải là mình mà là Tô Bạch đứng ở bên cạnh, cùng ở bên quan sát mà không hề làm gì cả.


“Đại Bạch.”


Mập mạp liếm môi, anh ta biết hiện tại sắc mặt mình có hơi mất tự nhiên.


Tô Bạch nhìn về phía anh ta.


Ngón tay của mập mạp chỉ về thanh niên ngồi trên xe lăn và Tôn Hải ở hai bên, đây là đang trưng cầu ý kiến. Tô Bạch mỉm cười và lùi lại một bước, ý bảo tôi không tham gia, tôi cũng không tranh giành thứ gì của anh hết, bởi vì anh là Trương Bát Nhất.


Mập mạp chợt nở nụ cười, mình không lựa chọn thì chính là uổng công, cho dù là Tôn Hải hay là thanh niên ngồi xe lăn kia ai thắng đều không liên quan đến mình, nhưng nếu như mình lựa chọn lại chính là lót đường cho Tô Bạch, đây là kết quả mà anh ta thôi diễn ra, hơn nữa vừa rồi Tô Bạch chủ động lùi về sau một bước chứng tỏ thái độ không tranh với anh ta, trước đây xem chừng còn thấy rất ấm lòng, nhưng bây giờ đột nhiên lại cảm thấy một bước dứt khoát đó đối với mập mạp mà nói lại gai mắt đến vậy!


Chương 1129

Bình Luận (0)
Comment