Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1128 - Chương 1128 Một Liều Thuốc Độc Này! 1

Chương 1128

Một Liều Thuốc Độc Này! 1


Một phòng vàng có khả năng có một bản thể ở trong đó nhưng cũng có khả năng tất cả đều là giả. Cho dù là loại khả năng trước hay là loại sau đều có nghĩa muốn tìm được cái gọi là bản thể miếng vàng chân chính ở nơi này rất khó!


Đối diện với một núi vàng nhỏ này Tô Bạch không có cảm giác đặc biệt gì, dù sao trên cơ bản thính giả cũng rất xem nhẹ mấy thứ như tiền tài này, huống chi Tô Bạch còn từng là đứa trẻ phân tán tài sản vào năm đó.


Nhưng hắn vẫn cảm thấy người đó thật sự rất nhàm chán, nếu như thứ cậu ta đặt dưới sàn nhà đều là ngọc tỷ truyền quốc nhái vậy còn có thể hiểu được một chút, nhưng kết quả lại làm ra một đống vàng đặt ở nơi này, thật sự chẳng hiểu ra làm sao, lẽ nào coi nó như con trai mình đẻ ra sao? Hay là cái gọi là tinh lực dồi dào thật ra là vàng chất như núi?


Không lâu sau, Tô Bạch lại bước ra khỏi tiệm đồ cổ, được lắm, thật ra bây giờ có rất ít sự lựa chọn, lại chạy đến bên sông sau đó lại “ùm” một cái đáp xuống đất như một thằng thiểu năng sao?


Như vậy sự lựa chọn duy nhất chính là đi góp vui.


Tô Bạch chậm rãi đi qua đó, tốc độ hắn đi cũng không nhanh cho lắm, nói thật, hắn không thích đi góp vui hơn nữa còn là ở trong thế giới hiện thực, bởi vì trong thế giới hiện thực cho dù là tranh đoạt cái gì hay là vì chuyện nào đó mà đánh nhau, cả hai bên đều rất kiềm chế thậm chí còn phải nói lý.


Dù sao thế giới hiện thực và thế giới chuyện xưa cũng khác nhau, thính giả có thể tùy tiện giết thính giả trong thế giới chuyện xưa, chỉ cần anh có thể giết anh thì anh cứ giết, nhưng ở trong thế giới hiện thực thì phải nói lý, nếu như anh không nói lý Phát Thanh sẽ dạy dỗ anh.


Giống như lúc đầu ở dưới biển đảo Tần Hoàng, mọi người đều không được tự nhiên, anh che mặt tôi che ô, cho dù cuối cùng khi tranh đồ vẫn là ước chừng rồi mới ra tay mà không thể vượt quá giới hạn. Khi anh ra tay với một người còn phải cân nhắc xem trước đó đối phương có thật sự định giết anh hay không, nếu anh ta không thật sự muốn giết anh, vậy lý do anh giết anh ta không thỏa đáng nên anh không thể giết anh ta được.


Trong thế giới chuyện xưa thính giả giống như đám giang hồ bước ra từ Vịnh Đồng La, mà ở thế giới hiện thực thì lại khóc lóc đi tìm thầy giáo Phát Thanh đòi phân xử sau khi cãi nhau.


Cũng bởi vậy mà Tô Bạch không muốn tham gia vào một vài chuyện trong thế giới hiện thực. Nhưng bây giờ cũng không có sự lựa chọn nào khác cứ coi như đi xem kịch là được.


Khi bước tới gần, Tô Bạch nhìn thấy một bóng người quen thuộc cách đó một trăm mét, chà, đây cũng là vì độ nhận diện bóng dáng đó quá cao.


Mập mạp cũng phát hiện ra Tô Bạch, một là trước đó hai người cách nhau quá xa, hai là rất nhiều khả năng cảm giác ở nơi này sẽ bị ảnh hưởng cực lớn, bởi vì tiết điểm này đã mất ổn định, cho nên hai người phải đợi đi đến gần mới phát hiện ra đối phương, không thể không nói chuyện này cũng rất thú vị.


Đối phương có hơi ngạc nhiên, không đúng, nhân vật chính ở nơi này hiện tại cũng không phải là hai người bọn họ, hai người chỉ đối diện ánh mắt một chút rồi gật đầu, cả hai đều biết bây giờ không phải lúc ôn lại chuyện xưa.


“Á á á á á á á!”


Tôn Hải liên tiếp rống lên giận dữ, anh ta đang đấu tranh với thời gian bị đảo ngược này, anh ta không thể thất bại bởi vì tên đã rời khỏi cung không thể lấy lại được, anh ta chắc chắn phải thành công, thất bại cũng có nghĩa là chết!


Mà thanh niên ngồi trên xe lăn lại vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc như cũ, bạn không nhìn ra được anh ta đang cố gắng bao nhiêu cũng không thể cảm giác được anh ta thấy khó chịu cỡ nào, anh ta giống như cũng biến thành một người ở bên quan sát giống như Tô Bạch và mập mạp, cũng chỉ đang xem náo nhiệt mà thôi.


Tiếng rống giận của Tôn Hải đang không ngừng xuất hiện sự thay đổi, dần dà biến thành kêu rên, từ phản kháng mạnh mẽ mới đầu đến giãy dụa và dày vò lúc này, tuy rằng xét từ góc độ của người quan sát bên cạnh thật ra sự khác biệt không lớn cho lắm, đều là đang kêu gào mà thôi, nhưng trên thực tế sự chênh lệch này lại rất lớn, bởi vì điều này có nghĩa trong trận giao tranh này, về mặt khí thế Tôn Hải đã rơi vào thế hạ phong, thậm chí về phương diện tâm cảnh cũng đang từ từ bị thanh niên ngồi trên xe lăn áp chế.


Mập mạp chà xát tay, anh ta nhìn Tô Bạch rồi lại nhìn Tôn Hải, cuối cùng ánh mắt rơi lên người thanh niên ngồi trên xe lăn.


Tàn hồn công chúa đang không ngừng rống lên giận dữ với mập mạp, đúng vậy, lúc này mập mạp giống như lắp một cái loa phóng thanh trong tim, trong tim toàn là tiếng gào tức giận của công chúa, cô ta gào thét hình như còn dữ dội hơn cả Tôn Hải ở bên này một chút.


“Đi giết cậu ta, giết cậu ta đi, chỉ cần cướp được bản thể của cậu ta, tôi có thể cho anh hấp thụ cậu ta, đến lúc đó trong mắt anh thính giả cao cấp đã sớm không còn là ngưỡng cửa gì nữa, anh có cơ hội nhận được một khả năng khống chế thời không, nhân quả lại thêm sự cám dỗ của thời gian, anh có thể từ chối được sao?


Đi giết cậu ta, giết cậu ta đi, tôi không quan tâm cậu ta thật sự tới từ nơi nào, nhưng trí tuệ của cậu ta và sự tồn tại của cậu ta tới từ ngọc tỷ của Tổ Long, cậu ta chính là người hầu của Doanh thị tôi, vậy mà cậu ta lại dám gào lên với tôi, vậy mà cậu ta lại dám nổi lên sát khí với tôi, đây là dĩ hạ phạm thượng, đáng tội khi quân!


Đi giết cậu ta, giết cậu ta đi, chỉ cần anh giúp tôi giết cậu ta, tôi có thể hứa với anh, tôi có thể cho miếng vàng đó trở thành pháp khí của anh, có nó rồi sự hiểu biết của anh về nhân quả sẽ có bước nhảy vọt về chất, thính giả cao cấp không còn là một ngưỡng cửa nữa cũng không còn độ khó nữa, một khi anh thành thính giả cao cấp, anh cũng không phải nhân vật ở tầng thấp nhất trong các thính giả cao cấp!”


Chương 1128

Bình Luận (0)
Comment