Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1127 - Chương 1127 Thăng Cấp, Thính Giả Cao Cấp! 4

Chương 1127

Thăng Cấp, Thính Giả Cao Cấp! 4


Với tính cách của mập mạp, cho dù là đi trên đường nhìn thấy hai bà già cãi nhau cũng sẽ không nhịn được mà liếc thêm vài cái nữa, nên làm sao có thể bỏ lỡ chuyện lần này được?


Có điều, ngay khi mập mạp đã tốn rất nhiều công sức để sắp xếp xong trận pháp này và đang khởi động nó, thì đột nhiên anh ta thấp thoáng nhìn thấy ở vị trí chếch phía trước nơi mình đang đứng có một người đang lơ lửng giữa không trung, không gian xung quanh lúc thì nứt ra vỡ nát lúc thì lại bắt đầu khôi phục lại bình thường, mà thanh niên ngồi xe lăn kia thì lại ngồi ở bên dưới với vẻ mặt lại nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào người trên kia bằng ánh mắt lạnh lùng.


Lồng ngực của mập mạp lại phập phồng, bởi vì anh ta vừa rồi tốn hết hơi sức bày bố trận pháp để tiện cho mình ở trong cảnh này nhảy đến một cảnh khác, nhưng thanh niên trên xe lăn đó lại hợp nhất toàn bộ phân cảnh lại thành một cảnh duy nhất. Nói cách khác mập mạp lại làm việc tốn công một phen, bản thân anh ta chỉ cần đứng ở nơi đó bất động vẫn sẽ tự nhiên qua được nơi này.


Trà lạnh bị Tô Bạch thuận tay ném lên mặt đất, bây giờ cậu chủ Tô đang rất bất mãn, thật sự rất bất mãn.


Vốn dĩ hắn cho rằng thanh niên ngồi xe lăn đó chắc hẳn sẽ không nhàm chán đến mức độ cố tình chơi xỏ mình, nhưng bây giờ xem ra đối phương thật sự rất có khả năng nhàm chán đến mức độ đấy!


Cũng đúng thôi, xét từ khoảng cách chỉ mành treo chuông giữa hai lần Tô Bạch nhảy xuống sông và bò lên đó, nếu nói là trùng hợp lại khó tránh khỏi quá hơi trùng hợp, nhưng đây quả thực chính là sự trùng hợp, có cùng tính chất với việc trước đó mập mạp gửi tin nhắn wechat cho Tô Bạch, nhưng nội dung wechat mấy dòng dưới đều gửi thất bại, cuối cùng chỉ gửi được mỗi một từ “233.”


Nhưng nhiều sự trùng hợp như vậy đột nhiên xuất hiện cùng nhau trong một khoảng thời gian ngắn dường như rất khó dùng trùng hợp đơn thuần để hình dung, cũng giống như giải thưởng của xổ số phúc lợi Trung Quốc, một khi tích lũy đến một con số cực lớn, thường sẽ bị người ta lấy đi từ một trạm xổ số nhỏ không bắt mắt với hình thức lặp lại giống nhau.


Tô Bạch không muốn ở nơi này hoài niệm, cũng không muốn ở đây nghe giai điệu vàng thịnh hành những năm chín mươi, hắn vốn không định chơi tiếp nhưng đối phương lại đang chơi mình. Vậy cùng chơi đi, vốn dĩ cậu chủ Tô thật sự đã từ chối nhưng cậu lại cho tôi nhảy xuống hố, chơi tôi tận hai lần, được rồi, vậy cùng vui vẻ với nhau đi.


Ở phía xa có vài bóng người, Tô Bạch nhìn thấy hình như bên đó xảy ra chuyện gì đó, nhưng bởi vì cách khá xa nên hiển nhiên hắn không nhìn thấy rõ gương mặt của mấy người đó, chỉ cảm thấy hình như sóng dao động năng lượng bên đó rất dữ dội, đến mức Tô Bạch cảm thấy như thể có thính giả cao cấp xuất hiện ở nơi này vậy.


“Chà, náo nhiệt quá nhỉ!”


Tô Bạch không đi qua bên đó góp vui, ít nhất là hiện tại hắn không dự định làm thế, hắn vẫn đi thuận theo con phố Con đường Bắc Kinh đó, rất nhanh tiệm đồ cổ đó lại xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.


Sau khi bước vào, hiển nhiên thanh niên xe lăn không ở trong tiệm, chắc hẳn tiết điểm này đã xuất hiện vấn đề khá nghiêm trọng hoặc có khả năng là có vị thính giả cao cấp nào đó xâm nhập vào nơi này, thân là khí linh ở đây, tất nhiên thanh niên ngồi xe lăn phải liều mạng ngăn cản, bây giờ chắc hẳn đang trong giai đoạn giằng co đi.


Đây cũng chính là kiểu tư duy truyền thống nhất, suy đoán hiện tại của Tô Bạch cũng chính là như vậy, dù sao hắn cũng không có khả năng biết mập mạp đã nói số phòng cho mình đó cũng đang ở đây, hơn nữa còn có một người có ý đồ giẫm vào tiết điểm ở trong này để thăng cấp thành công.


Tiệm đồ cổ vẫn trông như cũ, nhưng Tô Bạch lại bắt đầu tìm kiếm chi tiết hơn, trước đó khi hắn tiến vào cũng có loại dự cảm, trong tiệm này chắc hẳn đang ẩn giấu thứ gì đó.


Lần này khi tìm kiếm hắn thô lỗ hơn nhiều, bây giờ cũng đã đoán ra được thanh niên ngồi xe lăn đang ở bên ngoài đánh nhau với người xâm nhập nên cũng không cần lo lắng đột nhiên chủ nhân sẽ trở về, hơn nữa cho dù đột nhiên chủ nhân có trở về thì Tô Bạch cũng không sợ, dù rằng đối phương rất thần bí nhưng hắn thật sự không sợ, cậu ta đã liên tục chơi mình tận hai lần mà mình còn không thể tìm lại chút thể diện được sao?


Quầy tủ, giá hàng, đồ gốm, rương gỗ, cái nào cũng đều bị Tô Bạch hất đổ trên đất, trong lúc nhất thời trên mặt đất vô cùng bừa bộn, nhưng những thứ này dù sao cũng đều là giả hết nên cũng chẳng sao cả.


Tìm một hồi, Tô Bạch không thu hoạch được gì, hắn cũng không tìm được bất cứ thứ nào có giá trị, nhưng hắn quả thực có một loại dự cảm nơi này chắc hẳn đang cất giấu gì đó, bởi vì toàn bộ phố Con đường Bắc Kinh này chỉ có mỗi tiệm đồ cổ này là đặc biệt, thậm chí có thể gọi nó là trung tâm của thế giới giả này.


“Rầm…”


Hình như chân sau của hắn giẫm vào cái gì đó, tấm ván gỗ có hơi lõm xuống, Tô Bạch lập tức ngồi xổm nhét ngón tay vào trong khe hở của tấm gỗ, tiếp đó từ từ dùng sức, ván gỗ này bị hắn bậy lên một khe, sau đó hắn nhìn thấy một miếng vàng lấp lánh ánh sáng to cỡ móng tay cái.


“Ha ha.”


Tô Bạch nở nụ cười, duỗi tay khều miếng vàng này ra đặt trong lòng bàn tay chơi cẩn thận một lúc, sao miếng vàng này lại giống vàng như thế chứ?


Lẽ nào sự thần bí trong nó là thứ mà mình ở trình độ hiện tại không có cách nào đoán ra được?


Nhưng sau khi Tô Bạch nghĩ ngợi, hắn nhíu màu rồi lại ngồi xổm xuống, lần này lòng bàn tay trực tiếp dán lên sàn nhà sau đó đột nhiên dùng sức!


“Rắc!”


Toàn bộ sàn nhà bằng gỗ trong tiệm đồ cổ lập tức bị hắn bẻ ngược lên. Vậy mà bên dưới lại chất đầy ắp tầng tầng lớp lớp, tất cả đều là vàng!


Hắn hít một hơi thật sâu: “Chậc, thằng cha này cũng nhàm chán thật.”


Chương 1127

Bình Luận (0)
Comment