Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1126 - Chương 1126 Thăng Cấp, Thính Giả Cao Cấp! 3

Chương 1126

Thăng Cấp, Thính Giả Cao Cấp! 3


Đời người có rất nhiều chuyện không thể xảy ra, cho dù là cuộc sống của người bình thường vẫn có thể đưa ra những phân tích rất sâu sắc về mọi chuyện và mọi điều bất ngờ, sự lựa chọn khác nhau sẽ tạo ra những kết quả khác nhau, nhưng dưới tình huống hỗn loạn và phức tạp thật ra vẫn luôn tiềm ẩn một loại tất yếu.


Đương nhiên, thật ra loại tất yếu này vẫn luôn bị nuôi dưỡng rất tốt, trở thành có hơi hào nhoáng mà lại trống rỗng.


Ví dụ như người đang làm trời đang nhìn.


Nhưng trên thực tế, người tốt không sống lâu để họa nghìn năm, dường như mới là tư tưởng chính thật sự.


Hiển nhiên thanh niên ngồi trên xe lăn không thể gọi là một mối họa, nhưng không thể nghi ngờ gì thân phận của anh ta chính là một đống rối tinh rối mù, bắt đầu từ lúc Vương Mãng soán ngôi và anh ta đã được dùng như một bộ phận bổ sung chỗ khuyết lấy vàng trám lên, cho đến khi bộ phận chính của ngọc tỷ truyền quốc hoàn toàn biến mất chỉ còn sót lại mỗi mình anh ta, dùng cách nhìn của Shakespeare để nhìn anh ta, ồ, trời ơi, sự xuất hiện và toàn bộ cuộc đời của anh thật ra chính là một tấn bi kịch.


Từ vật phẩm bổ sung mới đầu đến cuối cùng biến thành thứ còn sót lại, nếu như anh ta chỉ đơn thuần là tiền tệ lưu thông trong tay con người thì có lẽ vẫn chưa phiền phức nhiều đến thế, nhưng cứ cố tình anh ta lại sinh ra trí tuệ của riêng mình.


Ở trong sinh mệnh dài đằng đẵng lại trống trải này thực ra anh ta cũng sẽ cô đơn, cũng sẽ cô độc, cũng sẽ tự mình nghi ngờ, bằng không, anh ta cũng không cần tự mình mở một cửa tiệm đồ cổ ở nơi này, đợi sau khi người vào cửa trực tiếp hỏi anh ta có biết “nhận mệnh trời ban, tồn tại mãi mãi” có ý gì không?


Một sinh mệnh trí tuệ tồn tại đáng xấu hổ nhiều năm như vậy, đến quy tắc của thế giới cũng đã xuất hiện sự thay đổi, anh ta chỉ có thể trốn tránh thậm chí còn không thể chủ động đi tu luyện, anh ta tự giễu “tinh lực dồi dào” nhưng quả thực đây cũng là một loại miêu tả chuẩn xác nhất về tỉnh cảnh của mình hiện tại.


Thậm chí, khi người thanh niên trên xe lăn đẩy xe lăn của mình chậm rãi đi trên đường tới trước mặt Tôn Hải, trong đầu anh ta thậm chí còn đang nghĩ nếu như kết thúc ở đây có phải cũng là một loại kết cục khá tốt hay không?


Kết thúc một đời xấu hổ này của mình và kết thúc sự phiền não vẫn luôn khiến mình xấu hổ này.


Tô Bạch là người có bệnh thần kinh, nhưng thanh niên ngồi trên xe lăn cũng có bệnh không nhẹ như vậy.


Anh ta giơ tay lên vẫy nhẹ và hô một tiếng: “Này.”


Này là một câu chào hỏi, bởi vì thanh niên vẫn còn đang do dự, vất vả lắm mới có một cơ hội có thể kết thúc mình, như thể bản thân mình cũng không bằng lòng tiếp tục sống như vậy thêm nữa.


Nhưng lúc này Tôn Hải đã hoàn thành chín mươi phần trăm công tác thăng cấp của mình. Trên cơ bản đã sắp hoàn thành việc thăng cấp của anh ta, khí tức và sức mạnh thuộc về thính giả cao cấp đang tràn ngập trong anh ta, mang đến cho anh ta một loại tự tin của hàng thật giá thật!


Đối mặt với lời chào hỏi của thanh niên ngồi trên xe lăn, Tôn Hải chỉ đáp một chữ rất đơn giản và dứt khoát: “Cút!”


Thanh niên ngồi xe lăn sững sờ sau đó gật đầu, được rồi, đột nhiên tôi không muốn chết nữa, anh ta vỗ tay rồi hô một tiếng nhẹ nhàng: “Chảy ngược!”


Gió quanh người bắt đầu thổi ngược và nước trên mặt đất cũng bắt đầu hóa thành hơi nước bay lên trên, toàn bộ mọi thứ ở đây đều đang bị xoay ngược, trong này hiển nhiên cũng bao gồm cả sức mạnh của Tôn Hải.


Trước đó anh ta đã hoàn thành chín phần chỉ thiếu đúng một bước cuối cùng mà thôi, đột nhiên phát hiện ra khí tức thính giả cao cấp trên người mình đang giảm xuống, anh ta có thể cảm giác được dòng chảy ngược của thời gian nhưng lại có hơi không biết phải làm sao!


Thực ra đây chính là một hình ảnh thu nhỏ muôn sắc muôn vẻ của đời người, nếu như vừa rồi Tôn Hải đáp là “chào cậu” thì có lẽ toàn bộ tiến trình của sự việc sẽ hoàn toàn khác hẳn, đương nhiên cũng có khả năng thanh niên ngồi xe lăn vẫn không muốn chết, vẫn sẽ ngăn cản anh ta, nhưng cũng có một khả năng nhất định đột nhiên anh ta cảm thấy giải thoát như vậy cũng không tính là một chuyện xấu xa gì, ai có thể nói rõ ràng được chứ?


“Ả đàn bà thối, cô ả nhà cô, cô còn dám lải nhải với tôi nữa à, suýt chút nữa thì ông mập bị cô hại chết rồi có biết không?”


Mập mạp đang vừa bày trận pháp với vẻ lo lắng bất an vừa chửi.


Toàn bộ mọi chuyện đều là do tính cách khó ngửi của cô ả thối tha này gây ra, mập mạp thật sự cảm thấy mình đúng là xúi quẩy quá, người ta nhặt được vật có khí linh cổ xưa có thể mang tới vận may cho mình, thậm chí còn có thể qua lại làm quen với người khác và mang đến lợi ích, nhưng đến phiên mình thì hay rồi, người ta rất lễ phép, thái độ cũng rất tốt, nhưng tàn hồn công chúa ở bên mình thì lại ngông cuồng tự đại, trực tiếp khiến cho người ta nóng nảy.


Thế này gọi là chuyện gì?


“Mẹ kiếp, lão tử biết phải phá mở cảnh này để đi tới cảnh xảy ra chuyện rồi, nhưng cô phải cho lão tử thời gian chuẩn bị chứ, vốn dĩ độ khó khi xuyên qua cảnh này không khó nhưng hơi tốn chút thời gian.


Mẹ nó chứ, cô có thôi đi không hả? Lão tử còn tế ba năm tuổi thọ uổng phí đây này.


Cô đừng có quan tâm tôi có thể sống thêm được ba năm nữa không, ông mập tôi còn muốn con đàn cháu đống, tứ đại đồng đường nhé!”


Mập mạp bận rộn rất lâu, những lá cờ nhỏ bị anh ta cắm đầy ở xung quanh, sau đó anh ta bắt đầu khởi động trận pháp.


Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng mập mạp biết rõ, nếu mình tiếp tục ở nơi này thưởng thức phong cảnh từ hai mươi năm trước, như vậy cho dù xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến mình, một điểm này rất chắc chắn.


Chương 1126

Bình Luận (0)
Comment