Chương 1138
Thăng Cấp, Thính Giả Cao Cấp! (Bảy) 9
Ông già tựa người lên xe lăn một cách vô lực và nhìn mập mạp bày trận pháp với vẻ bình tĩnh, mà Tô Bạch thì lại đứng chung với thi thể bị ghim chặt của Tôn Hải rồi nhắm mắt lại.
Theo như Tô Bạch đã nói, cơ hội lần này rất quan trọng nhưng sau khi trải một đợt hơi kích động mới đầu đó ra, trong lòng hắn cũng từ từ bình tĩnh lại, cho dù là thế nào cũng không thể nôn nóng được, dù sao vết xe đổ của Tôn Hải còn ở ngay trước mặt, thăng cấp thành thính giả cao cấp nhất định phải nắm chắc thời cơ, liều ăn nhiều, phải có niềm tin không thành công thì sẽ hy sinh.
Còn nữa, cơ hội lần này cũng không phải mình liều mạng tranh giành được, mà là mình dùng một cước đá ra, thứ dễ dàng có được sẽ không thấy quý trọng đến vậy, bây giờ một điểm này rất thích hợp để dùng lên người Tô Bạch, cũng vì vậy mà hắn có thể bình tĩnh hơn một chút.
“Được chưa?”
Ông già gần như sắp ngủ luôn rồi, tinh thần có hơi không tốt, ông ta đang hỏi mập mạp.
Mập mạp lau mồ hôi tay, gật đầu.
“Vậy… bắt đầu đi.”
Ông già nở nụ cười rồi búng ngón tay.
Đôi mắt của Tô Bạch lập tức mở ra, bởi vì hắn cảm giác được không gian bên cạnh mình bắt đầu chảy ngược, đồng thời, thi thể của Tôn Hải cũng xuất hiện sự thay đổi, bắt đầu dần dần hư thoát.
“Anh ta chết rồi sẽ không thể qua đây được nữa.” Ông già nhẹ giọng bảo: “Anh chỉ có một cơ hội, hơn nữa cơ hội này kém hơn anh ta rất nhiều, dù sao thứ mà anh dùng cũng là hàng dùng rồi của người ta, có thể thành công hay không còn phải dựa vào tạo hóa của anh nữa.”
Ông già còn một câu chưa nói, đó chính là có thể thành công hay không không chỉ dựa vào tạo hóa của anh mà cũng phải dựa vào việc anh có thể chống đỡ sống được đến lúc đó hay không, loại đảo ngược giả tạo trong tiết điểm này cũng cực kỳ tiêu hao nguyên khí, ông già không định tiếp tục kéo dài hơi tàn nữa cho nên mới dự định điên cuồng một phen trước khi chết, cũng xem như là trả thù Tôn Hải đã hại mình thành ra thế này, nhưng bản thân ông ta cũng không biết rốt cuộc một ngọn nến già nua như mình sẽ đột nhiên dập tắt lúc nào.
Nếu như Tô Bạch chưa thành công mà mình lại chết trước, vậy chỉ có thể “ha ha,” một điểm này ông già không nói, bởi vì ông ta cũng biết cho dù mình có nói ra thì hai người trẻ tuổi trước mặt mình không ai chịu từ bỏ cơ hội này hết.
Có vài người say mê nữ sắc, có vài người khao khát quyền lực, cũng có vài người ham mê tiền bạc, nhưng đối với loại người ở trước mặt mình này, ông già biết rất rõ bọn họ mê sức mạnh, có thể đánh đổi tất cả vì sức mạnh.
Cơ thể của Tôn Hải từ từ biến thành một hư ảnh mờ ảo, hơn nữa cũng đang dần di chuyển đến bên người Tô Bạch, từ từ chồng lên người hắn.
Hai tay Tô Bạch mở ra, chậm rãi giơ cánh tay lên, đôi con ngươi của hắn bắt đầu lóe lên ánh sáng dị thường như thể mọc thêm một con mắt khác, một khắc này, cảm giác của hắn, nhận thức của hắn, và cả thần kinh, cơ thể của hắn, tất cả đều từ từ tái hiện lại trạng thái khi Tôn Hải thăng cấp đó.
Trong quá trình thăng cấp thành thính giả cao cấp, Tôn Hải đã hoàn thành chín mươi phần trăm trong một trăm phần trăm, mà việc lão già làm hiện tại xem chừng là chuyển sức mạnh chưa hoàn toàn tan hết trong cơ thể Tôn Hải bị mình ghim chặt trước đó lên người Tô Bạch, để trở thành sức mạnh hỗ trợ cho hắn tăng cấp, nhưng trên thực tế, sự tinh hoa quan trọng hơn lại nằm ở loại cảm giác khi thăng cấp của Tôn Hải.
Cảm giác từ thể xác, linh hồn và thậm chí là trong những tế bào nhỏ bé, tất cả đều được sao chép lại cho Tô Bạch, đây mới là mấu chốt quan trọng và cũng là quan trọng trong quan trọng, trước đó miếng vàng từng nói với mập mạp, mập mạp thăng cấp khá khó bởi vì theo quan điểm của miếng vàng vốn tích lũy ban đầu của anh ta là chưa đủ, ít nhất so với loại người như Tô Bạch mà nói thì vẫn còn kém quá nhiều.
Mà sở dĩ lão già chọn Tô Bạch thay vì chọn mập mạp, bỏ qua bất cứ nhân tố tình cảm cá nhân hay là sự đồng bệnh tương liên giữa những người có bệnh thần kinh với nhau ra thì còn có một điểm, đó chính là theo quan điểm của ông già, xác suất thành công của Tô Bạch cao hơn mập mạp rất nhiều, lão già cũng không muốn cuối cùng mình đốt cháy sinh mệnh làm một việc trước khi chết hoặc gọi là báo thù lại kết thúc bằng sự thất bại.
Cơ hội vẫn luôn dành cho người có sự chuẩn bị, mà sự chuẩn bị ở phương diện này của Tô Bạch đã mang đến tác dụng rất quan trọng, đương nhiên cũng không thể thiếu một khoản vận may.
Mập mạp tĩnh khí ngưng thần vứt bỏ toàn bộ tạp niệm, nếu bây giờ Đại Bạch đang thăng cấp vậy mình phải cố gắng làm tròn chức trách hộ trận, xem như không uổng phí giao tình và quan hệ trước đây với Đại Bạch.
Chỉ xét riêng việc cho dù bây giờ anh ta có ra tay cũng chỉ là một chuyện hoàn toàn hại người hại mình, mà mập mạp cũng không ngu đến vậy.
Chuyện đã đến nước này, anh ta cũng chỉ có thể mong đợi Tô Bạch có thể thành công.
Ngay khi các giác quan của cơ thể thậm chí là cả những dao động của cảm xúc và linh hồn đều đã chủ động hợp nhất với cảm giác từ bên ngoài tới, hai tay Tô Bạch đột nhiên siết lại thành quyền, đôi mắt híp lại, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm gừ!
“Gừ!”
Cấp bậc thính giả cao cấp, bắt đầu tấn công!
Lúc này, sức mạnh ẩn chứa trong người hắn bắt đầu sục sôi, tích lũy lâu như vậy, cố gắng lâu như vậy, áp lực trong thời gian dài như vậy, bây giờ cần hắn hoàn toàn giải phóng hết.
Hắn cần sức mạnh, hắn nôn nóng có được sức mạnh, cho nên hắn không nhường cơ hội lần này cho mập mạp, bởi vì hắn không thể đợi được nữa, đợi thêm một ngày đối với hắn mà nói đều là một loại dày vò.