Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1137 - Chương 1137 Thăng Cấp, Thính Giả Cao Cấp! Hạ 8

Chương 1137

Thăng Cấp, Thính Giả Cao Cấp! Hạ 8


Không có ý gì khác, tôi khá ngu mới đắc tội với vị đại nhân kia, cho nên muốn tìm cơ hội bù đắp một chút.”


Ngài Lôi tiến hai bước lại gần Mobis và nhìn vết cào trên cổ anh ta, sau đó cười với vẻ hơi đăm chiêu, đáp: “Khi đó cậu ta không giết cậu, cậu không cần phải tiếp tục nghĩ đến những thứ khác.”


“Vậy ngài Lôi, ngài có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đại nhân đó là ai không?”


“Cậu ta là ai?” Ngài Lôi quay người đối diện với cửa sổ, bên ngoài mưa vừa dừng những bầu trời vẫn âm u: “Cậu nói xem, ngày mai có nắng không?”


“Cái này… cái này tôi không dám xác định, cho dù là dự báo thời tiết cũng không thể đoán chính xác một trăm phần trăm.” Mobis đáp một cách rất nghiêm túc, tuy rằng anh ta cảm thấy câu hỏi này rất ấu trĩ.


“Vậy tôi cũng không có cách nào trả lời.” Ngài Lôi đáp.


“…” Mập mạp.


Ngay khi mập mạp nghe thấy ông già lại chọn giúp Tô Bạch, anh ta suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi. Đậu má, thằng nhãi nhà cậu nói lại một lần nữa xem, con mẹ nó lão tử thật hối hận quá, có phải cậu không có lòng tự trọng không hả, người ta đã đá vào mặt cậu một cước mà cậu còn giúp người ta thăng cấp, sớm biết thế vừa rồi lão tử nên tiến lên cùng đá nát trứng của cậu mới phải!


Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?


Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?


Mập mạp trừng to mắt nhưng ánh nhìn lại có hơi trống rỗng, anh ta không hiểu rốt cuộc tất cả chuyện này là sao, trước đó kết quả mà mình tính là là Tô Bạch có được lợi ích cuối cùng, nhưng rõ ràng Tô Bạch không đi theo điều kiện đã biết của tính toán dự báo, tại sao đến cuối cùng người có được lợi ích vẫn là Tô Bạch?


Chuyện này không có khả năng, sao có thể thế được?


Trong lòng mập mạp rối loạn, có lẽ sự đả kích lớn hơn cả việc không có cách nào có được sự trợ giúp của miếng vàng chính là mập mạp đã sinh ra nghi ngờ và thành kiến cực lớn đối với nhân quả.


Làm thế nào mà tính đi tính lại vẫn là Tô Bạch có lợi, vậy lão tử còn chơi cái khỉ gì nữa, lão tử còn đấu tranh làm mẹ gì, còn đấu tranh cái quỷ gì nữa?


“Anh đã thấy rõ hiện thực chưa? Chỉ cần anh và cậu ta ở chung thì vận may của anh sẽ bị cậu ta cướp mất, anh mãi mãi không có cách nào vượt qua cậu ta, mà chỉ có thể chậm rãi sống dưới cái bóng của cậu ta.” Lúc này tàn hồn công chúa mở miệng nói.


“Tiện nhân, câm mồm cho ông!”


Mập mạp tức giận hét, lần này không phải gào thét trong lòng mà là trực tiếp hét thành tiếng.


Miếng vàng mỉm cười, rõ ràng anh ta có thể nghe thấy tàn hồn công chúa nói gì.


Tô Bạch cũng đang cười, thế giới này thật sự thú vị, miếng vàng này cũng rất thú vị, vết chân trên mặt anh ta còn chưa hoàn toàn biến mất mà lại có thể trở tay muốn giúp mình thăng cấp thành thính giả cao cấp.


Nhìn bộ dáng nghẹn uất của mập mạp, Tô Bạch cũng không đi an ủi gì thêm nữa, bởi vì hắn không có khả năng vứt bỏ cơ hội này cho mập mạp, hắn khao khát sức mạnh và hắn cần sức mạnh, hắn phải đi tìm một nam một nữ đó, phải đi tìm bé con, tuy rằng sự dày vò trên hoang đảo gần ba tháng trước đã khiến mình tiến bộ hơn rất nhiều nhưng lại không thể khiến mình thăng cấp thành thính giả cao cấp, bây giờ mình có cơ hội rồi, cho dù miếng vàng này còn có tính toán gì khác hay không thì Tô Bạch cũng không để ý, nhất định phải nhảy vào trong.


Cũng vì vậy mà lúc này có nói gì thêm với mập mạp cũng có vẻ quá giả tạo, mình không thể đi làm loại chuyện này và mập mạp cũng không cần sự an ủi như thế.


“Chuẩn bị sẵn sàng chưa, có khả năng sẽ hơi đau và khó chịu đấy, nếu chống đỡ được sẽ có cơ hội thăng cấp, không chống đỡ được thì cùng chôn thây với tôi.” Ông già nói rất thẳng thắn, dù sao ai cũng biết rõ cách mượn lực cưỡng chế tiến vào cấp bậc thính giả cao cấp như vậy là một chuyện có độ nguy hiểm rất cao.


“Tới đi.” Tô Bạch bước đến bên cạnh thi thể bị bị ghim chặt của Tôn Hải, không có gì hay để phải chuẩn bị hết, từ một ngày bé con bị cướp đi đó, Tô Bạch vẫn luôn chuẩn bị, trở nên mạnh hơn, trở nên mạnh hơn, trở nên mạnh hơn và trở nên mạnh hơn nữa đã là mục tiêu theo đuổi lớn nhất cũng gần như là duy nhất của Tô Bạch.


Chỉ có trở nên mạnh hơn mới có cơ hội tìm được vị trí của một nam một nữ đó, chỉ có trở nên mạnh hơn mới có thể tìm được bé con về, chỉ có trở nên mạnh hơn mới có thể không lặp lại sự cay đắng và bất đắc dĩ trong cơn mưa đêm ở Thượng Hải đó.


Miếng vàng nở nụ cười, đẩy xe lăn của mình qua một bên kéo ra một khoảng cách nhất định.


“Từ đã!” Mập mạp đột nhiên giơ tay kêu lên.


Tô Bạch nhìn về phía anh ta, miếng vàng cũng nhìn về phía anh ta.


Mập mạp “ha ha” một tiếng, trừng mắt nhìn Tô Bạch rồi lại trừng mắt nhìn miếng vàng với vẻ hơi hung dữ: “Đại Bạch, cho tôi điếu thuốc.”


Tô Bạch lấy thuốc lá và bật lửa của mình ra đều ném cho mập mạp.


Mập mạp châm một điếu thuốc cắn bên miệng rồi hít một hơi thật sâu, vừa lấy lá cờ nhỏ bày trận của mình ra vừa cảnh cáo miếng vàng đó: “Tên tiện nhân nhà cậu, muốn giúp thăng cấp thì đừng giở trò dối trá trước mặt ông mập tôi, ông mập bày trận pháp ở nơi này, nếu như Đại Bạch xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có tin cho dù ông mập có đốt thần hồn cũng phải khiến cậu trong lúc nhất thời không thể chết được, rồi cưỡng chế trói cậu lại, dùng sắt nung đốt da hết bảy bốn chín ngày không?”


Mập mạp lại nhìn về phía Tô Bạch: “Cứ yên tâm chuyên tâm thăng cấp đi, ông mập tôi ở bên cạnh hộ trận cho cậu.”


Tô Bạch nghe vậy mới khép mắt lại, có mập mạp hộ trận khiến hắn rất yên tâm.


Chương 1137

Bình Luận (0)
Comment