Chương 1140
Thăng Cấp Thành Công! 1
Ông già đi rất bình thản, vết bàn chân trên mặt vẫn rõ ràng như thế, khóe miệng còn mang theo một nụ cười mỉm, giống như được bao quanh bởi người thân rồi cưỡi hạc về trời vậy.
Chẳng ai biết ông già chọn Tô Bạch chỉ đơn giản là muốn giúp một người đã nổi nóng đối với mình này thăng cấp, hay là để báo thù Tôn Hải đã lấy mình ra làm đá kê chân để thăng cấp hoặc là, ông già chỉ muốn báo thù Tô Bạch đã đá một cước vào mặt mình mà thôi.
Giống như Tô Bạch không biết tại sao lúc đầu anh Cửu lại không mở cái rương đồng xanh ra trước mặt mình khi mình tới tìm anh ta, cùng với cái chết của ông già, việc ông ta rốt cuộc đã nghĩ thế nào trước đó cũng hoàn toàn không thể biết được.
Người chết sẽ giữ bí mật nhất và thường có thể khiến người còn sống phát điên.
Dòng chảy ngược của thời gian biến mất, cùng với cái chết của lão già tiết điểm này bắt đầu sụp đổ thật sự, khu vực này cũng trở nên rất loang lổ, hơn nữa rất rõ ràng lần này không còn là giả để trêu đùa Tôn Hải như lần trước nữa, mà lần này là thật.
Tiết điểm thật sự đang bắt đầu sụp đổ.
Việc thăng cấp của Tô Bạch cũng vì vậy mà tạm dừng, nhưng ai cũng biết loại chuyện này hoàn toàn không thể dừng lại được.
Đã thành công chín mươi phần trăm rồi, chỉ còn lại mười phần trăm cuối cùng, chỉ còn lại đúng một bước cuối cùng mà thôi.
Lúc này ai bằng lòng thất bại? Ai cam lòng thất bại?
Nhưng Tô Bạch thật sự cảm giác được sự hỗ trợ và khí tức chảy ngược bên cạnh mình đã dừng lại, bây giờ mình đang đứng ở giai đoạn cuối cùng, bước lên trên chính là trời cao biển rộng, nhưng hiện tại cùng với cái chết của ông già, mình đã không còn đơn giản là đình trệ và bất động như vậy nữa, mà bây giờ khí thế hăng hái trên người mình đã có dấu hiệu sụt giảm, lúc này mình giống như một con thuyền ngược dòng nước, không thể tiếp tục tiến lên mà chỉ có thể trôi xuống!
Chín mươi phần trăm rất cao nhưng dù sao vẫn chưa thể thành công, còn chưa bước ra được một bước đó, cho dù bây giờ bạn đang đứng ở một vị trí rất cao, nhưng đó cũng là kết quả của việc đập nồi bán sắt, mang tất cả mọi thứ của mình đi đánh bạc hết, tất cả đều đã cược hết, cũng giống như người ký hóa đơn khi ra nước ngoài đánh bạc, ngoại trừ thắng cược hồi vốn bằng không sẽ mất trắng.
Trên mặt Tô Bạch lộ ra vẻ đau đớn, hắn đang cưỡng chế chống đỡ tinh khí thần của mình, nhưng không có cách nào khác, vào lúc này hắn đã ép tất cả mọi thứ mà mình có thể dùng ra ngoài và ép đến chín mươi phần trăm, nếu như ông già không chết, dưới sự hỗ trợ của ông ta Tô Bạch còn có cơ hội nhất định miễn cưỡng nhảy lên một bước, hoàn thành bước vượt qua cuối cùng, nhưng ông già đã chết, mất đi sự hỗ trợ từ bên ngoài khiến kết quả của Tô Bạch bây giờ là gắng gượng chống đỡ, nhưng cũng chỉ khiến tốc độ sụt giảm khí tức của mình trở nên hơi chậm một chút mà thôi, cùng lắm lại qua thêm nửa phút nữa, chín mươi phần trăm sẽ giảm xuống thành tám mươi phần trăm.
“Tôi không cam lòng!” Tô Bạch nghiến răng nghiến lợi nói.
Thật sự không cam lòng, thật sự không cam lòng!
Trong giây lát, trong đầu Tô Bạch hiện lên hình ảnh khi mình vừa mới ra đời đã bị một nam một nữ đó vất dưới vòi nước rỉ sắt trong nhà vệ sinh bệnh viện để rửa, hiện ra hình ảnh mình bị dán bùa đứng như khúc gỗ bên trong bức ảnh chụp gia đình, hiện ra hình ảnh khi mình trở về nhà không còn thấy bé con nữa.
Có không cam lòng bao nhiêu, có không bằng lòng thế nào, có tức giận cỡ nào, thì lúc này đều trông có vẻ hơi yếu ớt và vô lực, con người có thể chiến thắng thiên nhiên là một loại hạt giống tâm hồn cao cấp nhất, nhưng thực tế con người có lá gan lớn đến đâu, có sinh sản đông đúc thế nào cũng đã bị chứng minh chỉ là một trò cười mà thôi.
Cho dù Tô Bạch đã liều hết sức mình thì lúc này cũng vẫn phải đối diện với kết cục thất bại trong gang tấc, Tôn Hải là bị lừa mà tự tìm đường chết, mà bản thân Tô Bạch thì lại thật sự có chút xu hướng cùng đường bí lối.
“Đại Bạch, vững lên, vẫn còn cơ hội!” Lúc này, đột nhiên mập mạp hô lên.
Ánh mắt của Tô Bạch nhìn về phía anh ta, hắn nhìn thấy mập mạp đang bấm quyết, rõ ràng là dự định khởi động trận pháp, nhưng bây giờ trận pháp còn có ích gì? Giảm bớt đau đớn cho mình sao? Để khi mình chết không khó chịu như vậy sao?
“Mẹ kiếp, lần này lão tử giúp cậu xem như là thanh toán hết sạch toàn bộ ân tình trước kia, trước đây tôi lén tự mình đưa bé con đi giao nhiệm vụ đã hại cậu một lần, sau này suýt chút nữa hại cậu, hòa thượng và Gia Thố chết ở khu ngoại ô Thượng Hải, lần này ít nhất là đối với cậu, ông mập tôi sẽ trả sạch hết.
Ở chung với cậu, thậm chí ông mập còn không có nổi miếng canh mà húp, từ nay về sau, cậu là thính giả cao cấp đại nhân của cậu, ông mập sẽ tìm nơi không có người lại đi thử vận may tiếp, lần sau gặp lại, đừng ai ra tay nương tình, cũng không cần nói tình nghĩa gì hết.”
Mập mạp vừa gào vừa dời tầm mắt về lên người ông già đã chết ngồi yên tĩnh ở bên kia.
“Ngũ Hành đại trận, luyện kim bổ khuyết!”
Hai bàn tay của mập mạp mở ra, ba vòng sáng màu đỏ lấy ông già đã chết làm trung tâm bao phủ ông ta lại, sau đó ngọn lửa bùng lên bắt đầu thiêu đốt thi thể của ông già.
Toàn bộ mọi thứ ở nơi này đều là giả, đây là lời mà ông già đã từng nói với Tô Bạch, bởi vì nơi này đều là giả cho nên ngay khi ông già nói với Tô Bạch câu “nhận mệnh trời ban, tồn tại mãi mãi” và ném ngọc tỷ cho hắn, Tô Bạch lại không nhìn thấy ngọc tỷ mà chỉ nhìn thấy một cái khăn, ngay khi hắn ý thức được cô bé đó và một nam một nữ đó là ai, lúc quay đầu lại đã không thể phát hiện ra tung tích của bọn họ nữa.