Chương 1141
Thăng Cấp Thành Công! 2
Bởi vì nơi này là một khu vực giả tạo thậm chí không thể gọi thành một không gian, ở đây chỉ có một giấc mơ, một sai lầm, một hiểu lầm và một bất ngờ!
Nhưng ở đây ít nhất có một thứ là thật, đó chính là miếng vàng, ở đây có một miếng vàng đã từng may mắn được trám vào vị trí khuyết thiếu trên ngọc tỷ của Tổ Long, bây giờ ngọc tỷ của Tô Long đã biến mất không thấy nhưng miếng vàng đó vẫn còn ở nơi này như cũ.
Cơ thể của ông già từ từ hóa khí tan đi, biến mất không còn thấy tăm hơi đâu, nhưng chiếc xe lăn của ông ta lại đang đồng thời dung hòa, từ từ xuất hiện một vệt sáng lấp lánh ánh vàng.
Miếng vàng này lại được giấu trong xe lăn của ông ta!
Mập mạp vừa điều khiển trận pháp vừa nhìn một màn không ngừng biến đổi trước mặt, ngay khi anh ta thật sự nhìn thấy một miếng kim loại màu vàng rực rỡ xuất hiện, trên mặt anh ta cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Thật sự, thật sự ở ngay trong đó!
Miếng vàng đó, miếng vàng đã từng trám lên ngọc tỷ của Tổ Long, vậy mà nó thật sự đang ở nơi này!
Trong phút chốc, dường như mập mạp nhận ra điều gì đó, khi anh ta bày đang trận pháp, lão già vẫn luôn nhìn anh ta với vẻ mặt bình tĩnh, trước đó anh ta còn tưởng có phải cái thứ này này không nhìn ra được rốt cuộc mình đang bày trận gì hay không, nhưng bây giờ nghĩ lại, mập mạp hiểu ra thật ra mình đã phạm phải một sai lầm rất lớn.
Nếu miếng vàng này đã có thể chống đỡ tiết điểm huyền ảo này, vậy làm sao sự hiểu biết của ông ta đối với trận pháp lại có thể nông cạn hay phiến diện được?
Làm sao ông ta có thể không nhìn ra được ý đồ của mình ngay khi mình không có lòng tốt, đi bày pháp trận luyện hóa vong hồn yêu vật bên cạnh ông ta?
Nhưng ông ta vẫn nhìn mình chậm rãi sắp xếp trận pháp cho xong một cách rất bình tĩnh mà không nói gì hết, cũng không làm gì cả, chỉ nhìn mình bình tĩnh như vậy.
Sau đó lại bình tĩnh chết đi như thế, ông ta đã nói, độ khó của việc Tô Bạch thắng cấp thấp hơn anh ta, ông ta cũng nói ông ta muốn báo thù Tôn Hải để Tôn Hải trở thành người lót đường cho người khác, cho nên làm sao ông ta có thể nhìn Tô Bạch đã hoàn thành chín mươi phần trăm, chỉ còn lại một chút ít nữa mà chết một cách thoải mái và bình tĩnh như vậy được?
Cho dù là những người cao tuổi ở trong thế giới hiện thực, cũng có rất nhiều người đều sẽ cố gắng chống đỡ trong một hơi thở cuối cùng để làm xong việc cấp bách trong lòng mình rồi mới thật sự dứt áo ra đi!
Ông ta ra đi an tường như vậy, có phải vì đã nhìn thấu chuyện gì đó, hoặc là nói đã sớm chuẩn bị xong xuôi gì đó?
Cùng với trận pháp của mập mạp tiếp tục hỗ trợ, chiếc xe lăn đã hoàn toàn tan chảy, một miếng vàng to cỡ móng tay út chậm rãi bay lên, nó tản ra ánh sáng dịu dàng, tuy rằng nó không phải ngọc tỷ truyền quốc mà Tổ Long đã từng cầm trong tay đập nát con rồng đen vào năm đó, nhưng ít nhất cũng đã từng là một phần của nó, cuộc đời của nó đã được định trước chính là một sự bất hạnh.
Nữ Oa luyện đá vá trời, tảng đá còn lại đó vẫn có cơ hội có thể đi dạo một phen ở trần gian, và trở thành những vui buồn hợp tan trong [Hồng Lâu Mộng], nhưng miếng vàng này lại không thể theo kịp thời đại mà Tổ Long hô mưa gọi gió đó, tuy rằng trở thành một phần của ngọc tỷ truyền quốc nhưng sự tồn tại của nó lại càng giống một vết nhơ của ngọc tỷ truyền quốc hơn. Đến cuối cùng, cùng với việc ông ta sinh ra trí tuệ sau khi học cách suy nghĩ, càng ngày càng cảm thấy nghi ngờ về sự tồn tại của mình, cũng rất rối rắm về ý nghĩa tồn tại của mình.
Từ nơi nào tới thì về lại nơi đó.
Lúc trước mình sinh ra làm vật phẩm bổ sung cho ngọc tỷ truyền quốc, vậy thì hôm nay, mình lại kết thúc bản thân bằng cách lại trở thành vật phẩm bổ sung!
Tới thế nào thì đi như vậy.
Đây chính là lễ tang và sự kết thúc mà ông già đã chọn cho mình!
Miếng vàng rất dễ luyện chế, bởi vì khi ông già chết đã trực tiếp xóa sạch toàn bộ linh khí trong bản thể của mình, bây giờ miếng vàng này chính là một nguồn năng lượng đơn thuần nhất, mặc cho người hái!
Tô Bạch mở lòng bàn tay ra tóm một cái, miếng vàng hóa thành chất lỏng màu vàng chảy về phía đó, trực tiếp dung hợp vào trong cơ thể của Tô Bạch, trong lúc nhất thời làn da của hắn bắt đầu tỏa sáng rực rỡ, khí tức trên người cũng lập tức tăng vọt lên!
“Ầm!”
Trong hư không truyền tới một tiếng vang trầm thấp, cả người hắn cũng đột nhiên được giác ngộ.
Thành công rồi, thính giả cao cấp!
Mập mạp vung hai tay kết thúc trận pháp, nhìn khu vực bị đốt cháy thành màu đen đó với vẻ hơi sững sờ, đột nhiên anh ta cảm thấy cho dù ông già không chọn giúp mình thăng cấp mà chọn giúp Tô Bạch thăng cấp, thì thật ra ông ta cũng đã cho mình rất nhiều, cái chết yên lặng và việc sắp xếp kết cục cuối cùng cho chính mình, không phải cái này hoàn toàn phù hợp với nhân quả hay sao?
Tại sao nhân quả ở chỗ mình, chỉ có sợ hãi, hoảng hốt và tính đi tính lại vào ngõ cụt?
Trong đầu mập mạp không ngừng xuất hiện gương mặt hơi nghiêng khi ông già chết, hình ảnh chết yên tĩnh như vậy chợt khiến anh ta cảm thấy dường như mình đã hiểu ra gì đó.
Hai chân lơ lửng của Tô Bạch từ từ chạm xuống đất, hắn siết chặt nắm tay lại thành quyền, cảm giác được sức mạnh cuồn cuộn hoàn toàn khác hẳn ở trong cơ thể mình, đây chính là sức mạnh của thính giả cao cấp sao?
Đồng thời lúc này, trong một lớp ngữ văn ở một trường trung học nào đó trong nước, một giáo viên ngữ văn lớn tuổi đang gọi một học sinh trong lớp của mình cùng đọc to một tác phẩm cổ:
“Mùa đông năm Tần Tử Anh thứ nhất, Bái công Lưu Bang đóng quân bên sông, Anh quỳ dâng ngọc tỷ ở bên trái đường Hàm Dương, Tần vong. Ngọc truyền quốc phải trả về cho Lưu Hán. Cuối thời Tây Hán, Vương Mãn bên họ ngoại soán ngôi, khi ấy Nhũ Tử Anh còn nhỏ, ngọc tỷ được giấu trong Trường Lạc Cung của thái hậu. Vương Mãng sai em trai là Vương Thuấn đi lấy khiến thái hậu tức giận chửi mắng, ném ngọc tỷ xuống đất, ngọc tỷ sứt một góc được Vương Mãng lệnh cho thợ rèn dùng vàng trám vào.”