Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1142 - Chương 1142 Tôi Gieo Một Hạt Giống 1

Chương 1142

Tôi Gieo Một Hạt Giống 1


Tiết điểm đã hoàn toàn sụp đổ giống như bông liễu rơi đầy trời, bước vào một loại tiết tấu tan biến kỳ lạ mang theo một loại cảm giác tiêu điều xơ xác, ngay sau khi tất cả đã biến mất, cảnh vật ở đây cũng biến thành bộ dáng vốn có của phòng số 233, một cái giường, hai cái tủ đầu giường, một cái bàn, một tivi nhỏ và một nhà vệ sinh rất chật chội.


Trong phòng có hai người Tô Bạch và mập mạp đang đứng, Tô Bạch thì đang nhắm mắt đứng ở nơi đó bất động. Mập mạp đi tới trước mặt hắn, duỗi tay quơ vài cái mà hắn vẫn không có động tĩnh.


“Cậu ta sao thế này?” Mập mạp lẩm bẩm một mình, nếu nói Đại Bạch vừa thăng cấp thành thính giả cao cấp đã xảy ra vấn đề gì đó thì quá máu chó rồi, cái này cũng tương tự với hạn hán lâu được một giọt mưa ấy.


“Miếng vàng đó chết quá đột ngột, sức mạnh của thời gian chảy ngược tuy giả nhưng vẫn còn để lại một phần trên người cậu ta, bây giờ anh có thể cưỡng chế gọi cậu ta tỉnh, cùng lắm cũng chỉ khiến cậu ta hơi khó chịu một chút, nhưng để một mình cậu ta đứng ở nơi này một lúc vẫn có thể tự hồi phục lại thôi.” Tàn hồn công chúa nói trong đáy lòng mập mạp.


Mập mạp gật đầu, điều này có nghĩa anh ta đã hiểu, đại khái thì trước đó miếng vàng giúp Tô Bạch cũng tương tự với tiêm cho Tô Bạch một liều thuốc kích thích mạnh, bây giờ tác dụng phụ vẫn chưa hết, đương nhiên cũng không có gì nguy hiểm với hắn, đại khái cũng chỉ là người say xe vừa ngồi xe trong thời gian rất dài, cứ từ từ cũng có thể ổn lại thôi.


“Sao thế, không tạm biệt à, anh đã giúp cậu ta một việc lớn mà không nói lời nào đã đi rồi sao?” Tàn hồn công chúa thấy mập mạp trực tiếp mở cửa dự định rời đi, lại có hơi khó hiểu hỏi.


“Chuyện của tôi không cần cô quản.” Mập mạp quát lớn một câu với tàn hồn trong lòng: “Hừm, cô ở trong cơ thể tôi chưa được bao lâu mà xui quá rồi đấy.”


Anh ta đẩy cửa đi ra khỏi phòng 233, ngay khi anh ta bước ra ngoài đột nhiên phát hiện ra trận pháp bên ngoài cửa vẫn còn, hơn nữa còn đang vận hành như cũ, nhưng trận pháp ở nơi này sẽ không ảnh hưởng đến người đi ra mà chỉ có tác động rất lớn với người tiến vào.


Ngài Lôi vẫn còn ở đây sao?


Mập mạp không rõ về chuyện này cho lắm, ngược lại anh ta có ý muốn tìm ngài Lôi nói một vài chuyện liên quan đến trận pháp, nhưng người ta có chịu để ý đến mình không lại rất khó nói, không biết bắt đầu từ khi nào mà mập mạp vẫn luôn lấy việc chạy vặt cho kẻ mạnh làm vinh quang cũng đã có chút cao ngạo.


Mập mạp suy nghĩ, chắc hẳn là gần mực thì đen, bị tên thần kinh đó lây nhiễm rồi đi.


Anh ta lắc đầu, thậm chí còn không quay trở về phòng mình mà đi thang máy xuống cửa khách sạn, bên quầy lễ tân của khách sạn còn có vài thính giả đang ngồi, bọn họ vẫn chưa đi mà muốn ở lại đợi xem kết quả.


Thấy mập mạp bước ra, mấy người ngồi dưới đều đứng dậy.


Mập mạp vẫy tay: “Nào các anh em, ra bên ngoài tìm tiệm ăn vừa ăn cơm vừa nói chuyện đi, ông mập tôi đói chết mất thôi.”


Bây giờ là buổi sáng, tuy rằng sắp đến giữa trưa nhưng vẫn chưa qua thời gian trà sớm.


Tin tức mập mạp ra ngoài lập tức truyền đến tai toàn bộ thính giả còn ở lại nơi này, đại đa số thính giả còn ở lại nơi này đều trực tiếp đi ra bên ngoài tìm mập mạp đang ăn cơm, hại cho một bàn mà anh ta vốn đặt không đủ ngồi mà chỉ có thể lại đổi sang một phòng bao.


Đây cũng là vì quan hệ nhân sinh của mập mạp không tệ, cho nên có rất nhiều thính giả đều đang rất mong chờ được biết một vài tin tức từ trong miệng anh ta, thêm nữa, ngoại trừ vài người ít ỏi ra, những người khác đều chỉ biết sau khi tất cả mọi người bị quét ra ngoài cửa, cũng chỉ có một mình mập mạp còn có thể tiếp tục ở lại trong tiết điểm đó.


Sau khi Lưu Thao biết được chuyện này cũng không cùng những người khác đi tới tiệm ăn bên ngoài tìm mập mạp nói chuyện, anh ta lại đi thẳng đến phòng ngài Lôi, lại vừa vặn nhìn thấy ngài Lôi đang đẩy vali nhỏ của mình chậm rãi đi ra ngoài.


“Ngài Lôi dự định rời đi sao?”


“Tiết điểm đã sụp đổ rồi, tôi tiếp tục ở lại nơi này cũng không có ý nghĩa gì nữa, không bằng rời đi trước, nước giếng nhà mình pha trà mới dễ uống hơn.”


Lưu Thao chủ động đi qua giúp ngài Lôi xách hành lý, ngược lại không phải đang a dua nịnh hót, vì dù sao cho dù là về mặt tuổi tác hay là từ lý lịch, thì ngài Lôi đều xứng đáng được Lưu Thao làm như vậy, người có thể bắt đầu gom người thành lập diễn đàn thính giả khi mới còn là người có thâm niên chắc chắn vẫn có chút nhãn lực này.


“Người đó ra ngoài rồi.” Lưu Thao nói: “Nhưng chỉ có một người ra ngoài chính là Trương Bát Nhất, là tên mập đó.”


“Ồ.” Ngài Lôi đáp lại một câu thản nhiên mà không có phản ứng gì đặc biệt.


“Ngài Lôi, ngài nói xem anh ta có lấy được pháp khí đó ra ngoài không?” Lưu Thao cố tình không hỏi chuyện của Tôn Hải, thật ra sự việc đã rất đơn giản rồi, tuy rằng bây giờ anh ta vẫn vì nguyên nhân trận pháp mà không có cách nào vào được phòng 233, nhưng bây giờ tiết điểm đã sụp đổ, nếu như Tôn Hải thành công thăng cấp thành thính giả cao cấp thì đã sớm ra ngoài kêu người cùng nhau gọi anh ta là “đại nhân” rồi, chứ không có khả năng bây giờ vẫn còn chưa ra ngoài, trên cơ bản anh ta đã không thể nhịn được nữa.


Như vậy bây giờ kết quả đã rất rõ ràng rồi, Tôn Hải không thành công và phỏng chừng cũng đã tiêu đời rồi.


“Không lấy ra được.” Ngài Lôi cảm thán một câu một cách rất tùy ý, ông ta biết Lưu Thao không hiểu cái này, có một vài kiến thức chắc chắn phải đợi đến ít nhất sau khi trở thành thính giả cao cấp mới thật sự được tiếp xúc, ví dụ như thứ ở trong tiết điểm, sự tồn tại của nó vốn không được quy tắc của thế giới hiện thực này cho phép, bình thường chỉ có thể lén lút chơi như vậy, nhưng không có khả năng xuất hiện trong tay một người nào hoặc là xuất hiện trong tay thính giả, bởi vì thứ này không thể bị tiết lộ, muốn tiết lộ nó cũng được nhưng chắc chắn sẽ bị hư hại nặng và biến thành một vật phẩm không còn hoàn thiện nữa, nhưng như vậy lại mất đi ý nghĩa của việc đưa nó ra sử dụng.


Chương 1142

Bình Luận (0)
Comment