Chương 1145
Trời Sáng Từ Khi Nào Vậy? 2
Thính giả đối với vấn đề “tử vong” này cũng không hề kiêng dè một chút nào, giống như người bình thường cho dù nhìn thấy xe tang lái qua bên người mình ở trên đường cũng sẽ cảm thấy xui xẻo vậy, dù sao thính giả cũng bước lên từ người thực tập, vẫn luôn treo đầu bên thắt lưng sống qua ngày, có rất nhiều thứ nên coi nhẹ cũng đã sớm coi nhẹ rồi.
Bây giờ Tô Bạch quả thực không rõ sự sống chết của bé con, bởi vì hắn không có cách nào đoán ra rốt cuộc đôi nam nữ đó muốn làm chuyện gì, bạn không có cách nào tìm ra được một vật tham chiếu để mô phỏng và so sánh suy nghĩ và logic của bọn họ, bởi vì bọn họ đúng thật là những kẻ lạc loài tuyệt đối trong giới thính giả, cho dù là Lệ Chi, lúc đầu cũng đã từng phái Hải thiếu gia xuống đáy biển đảo Tần Hoàng thăm dò xem có thật sự có nơi nào có thể trốn được ánh mắt của Phát Thanh hay không. Mà hai người đó từ khi mình bảy tuổi đã bắt đầu “tai nạn giao thông,” gần hai mươi năm, bọn họ trốn ánh mắt của phát Thanh được lâu như vậy đã được xem là người tiên phong đi trước cổ nhân, ít nhất là xét từ hiện tại cũng không có thế hệ sau nào làm được.
Không riêng gì bản thân, thực ra Tô Bạch cũng biết rõ có khả năng bé con cũng khá dửng dưng với việc sống chết, lúc đầu nó từng dùng đôi chân và đôi tay non nớt của mình chủ động bò xuống yêu huyệt, xuất thân và trải nghiệm của hai người đều rất đáng thương, dưới tình cảnh lá lành đùm lá rách hiển nhiên cũng bớt đi rất nhiều sự giả tạo.
“Ting!”
Cửa thang máy mở ra, Tô Bạch đặt ảnh vào trong túi rồi đi ra.
Khi ra ngoài không cảm thấy nhưng khi trở lại hắn lại xuất hiện một vấn đề, đó chính là hình như trước cửa phòng mình bị bày một trận pháp, nếu là trước đây, trận pháp này sẽ khiến hắn có hơi đau đầu, nhưng hình như bây giờ cũng không làm khó được mình.
Bởi vì trận pháp này không được dùng để đối phó với thính giả cao cấp, mà trận pháp có thể đối phó với thính giả cao cấp thì Tô Bạch cũng đã từng thấy qua, trong nhà lão Phương ở Thượng Hải có một bộ, mình cũng đã từng đích thân trải nghiệm kết cục của việc gắng gượng chống lại sức mạnh của trận pháp là gần như bại liệt, mà đây còn là kết quả khi hòa thượng nương tay.
Nhưng cấp bậc trận pháp ở nơi này thấp hơn rất nhiều, thậm chí chỉ cần anh là thính giả cao cấp hoàn toàn có thể nhẹ nhàng bước qua nó nhờ bố cục của môi trường xung quanh.
Độ khó thật sự không cao.
“Thằng béo này.” Tô Bạch nở nụ cười, cho rằng mập mạp đang đùa với mình, tuy rằng cách làm này khó tránh khỏi có hơi ấu trĩ, nhưng nếu mập mạp đã dự định mượn một thính giả cao cấp như mình để thử trận pháp, vậy Tô Bạch cũng không thể không nể mặt anh ta, xem ra mập mạp vẫn chưa đi thì phải?
Hàng ăn đêm ở Quảng Châu rất nổi tiếng, nếu như mập mạp còn chưa đi vậy lát nữa ngược lại có thể cùng nhau đi ăn khuya.
Trận pháp không phải không tạo ra ảnh hưởng, nhưng cũng chỉ có một chút như vậy, không gian xung quanh có hơi méo mó, đối với Tô Bạch mà nói vấn đề cũng không lớn gì, nhưng trước khi đi đến cửa, đột nhiên bức ảnh mà mình đặt trong túi trước đó rơi xuống mà cái trượt xuống này lại có hơi khó hiểu.
Hắn khom lưng nhặt bức ảnh lên sau đó mở cửa, lại đúng lúc này, đột nhiên Tô Bạch cảm thấy choáng váng, hắn nhắm mắt lại theo bản năng, đợi đến khi lại mở mắt ra đã thấy mình đứng ở bên trong phòng rồi, cửa cũng đã đóng lại, nhưng vừa rồi rõ ràng mình đang đứng ở cửa và chỉ vừa mới đẩy cửa ra mà thôi.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Mình không có khả năng mất trí nhớ đâu nhỉ, cũng không có khả năng vừa rồi thất thần, với cấp bậc sinh mệnh của mình hiện tại, loại chuyện này hoàn toàn có thể nói là không có khả năng xảy ra.
Thời gian cũng khiến Tô Bạch cảm thấy có hơi kỳ lạ, hắn lại nhìn quần áo của mình, nhớ trước đó khi dạy dỗ thính giả da đen đó, tuy mình sử dụng sức mạnh hàn băng đã thu phục được anh ta trong nháy mắt, nhưng ngọn lửa của đối phương vẫn đốt vào góc tay áo của mình, nhưng bây giờ nhìn lại tay áo của mình lại thấy nó không hề hư hại gì hết.
Nếu nói vì tính đặc thù mà cơ thể của mình có thể tự động hồi phục nguyên trạng, vết thương hơi nhỏ có thể bỏ qua không tính đến, nhưng làm sao quần áo có thể tự mình sửa lại được?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hắn hít một hơi thật sâu, đi vào trong nhà vệ sinh dùng vòi hoa sen xối nước lạnh vào mặt mình một lúc, Tô Bạch có một loại cảm giác rất kỳ quái theo bản năng, loại cảm giác này đã lờ mờ phát hiện ra khi mình chạy bộ đêm trở về khách sạn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của nhân viên phục vụ trước quầy tiếp tân, đợi đến khi tiến vào cửa, mình khom người xuống nhặt bức ảnh cũng cảm giác được gì đó.
Cứ như thể mình đã ở cửa nhặt bức ảnh tận hai lần rồi vậy?
Thậm chí từ mặt cảm giác mà nói, hình như cũng không chỉ có hai lần, bằng không bức ảnh rớt rồi cũng chỉ là một chuyện rất bình thường, mình không có khả năng có phản ứng lớn đến vậy, hơn nữa cảm giác choáng váng khi đẩy cửa vừa rồi từ đâu tới?
Tô Bạch cũng không tin là do trận pháp mà mập mạp sắp xếp gây ra, hơn nữa, vấn đề rất quan trọng ở đây là nếu như trận pháp này là do mập mạp bày, vậy tại sao anh ta không đợi mình ở trong phòng để nghe cảm giác của mình khi đột phá trận phá này?
Hắn thuận tay cầm khăn lau mặt mình rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh, thời tiết ẩm ướt ở Quảng Châu thực sự khiến người từ bên ngoài tới thấy hơi không quen cho lắm, Tô Bạch lấy thuốc lá của mình ra, khi chuẩn bị hút thuốc nghĩ vẫn nên mở cửa sổ cho thông gió trước, nhưng ngay khi ánh mắt của hắn nhìn về phía cửa sổ đó, toàn bộ động tác lập tức dừng lại, trời sáng từ khi nào vậy?