Chương 1146
Con Trai… Con Trai… 1
Có đôi khi cảm giác của con người sẽ lừa chính mình, sự hoảng hốt trong phút chốc có khả năng là một loại liên kết lừa dối và không liền mạch, nhưng cũng có khả năng là loại trông gà hóa cuốc do quá căng thẳng, nhưng sự thay đổi giữa đêm tối và ban ngày chắc chắn không phải chuyện đơn giản như vậy.
Trong căn phòng có một đồng hồ treo tường điện tử đơn giản, thời gian trên đó cho thấy đang là mười giờ bốn mươi lăm phút, nhưng Tô Bạch biết mình chỉ vừa mới kết thúc chạy bộ đêm trở về mà thôi.
Mà trong đó, hoặc là thời gian của mình bị trộm mất, hoặc là mình gặp phải chuyện gì đó, thấp thoáng Tô Bạch cảm thấy có khả năng có liên quan đến tiết điểm và miếng vàng kia, đương nhiên cùng với cái chết của miếng vàng và sự sụp đổ của tiết điểm cuối cùng, một vài chân tướng và đáp án thật sự rất khó đi nghiên cứu chi tiết.
Tô Bạch cũng không mang nhiều hành lý, hơn nữa mới đầu sau khi nhận được tin nhắn wechat của mập mạp và vào phòng số 233, hắn cũng không có thời gian nghỉ ngơi hoặc là làm chuyện gì khác, cho nên khi rời đi cũng rất đơn giản cứ trực tiếp xách balo đẩy cửa ra là xong, ngay cả thủ tục trả phòng cũng không cần thiết đi làm.
Khi đi đến cửa thang máy, hắn nhìn thấy một người đàn ông trẻ chừng ba mươi tuổi đang đứng hầu ở bên đó, nói là hầu là vì đối phương đứng ở nơi đó trông không có vẻ gì là sốt ruột cho lắm, cũng không phải đang đợi thang máy vì trong thái độ của anh ta còn đặt vào thêm một chút ý khiêm tốn. Con người bây giờ đều rất táo bạo mà thính giả thì lại càng là táo bạo trong táo bạo, đứng ở một nơi không dễ chơi như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh như thế, không chơi điện thoại hoặc là liếc đông ngó tây cũng đã chứng minh tính mục đích khá mạnh của anh ta.
Hơn nữa, Tô Bạch có thể nhìn ra được trình độ thực lực của đối phương là người có thâm niên trung cấp.
Sự thay đổi to lớn mang lại từ việc thăng cấp thành thính giả cao cấp vẫn cần Tô Bạch tốn thêm nhiều thời gian nữa để từ từ nắm bắt và làm quen, nhưng có vài sự thay đổi ngược lại cũng rất trực tiếp, ví dụ như liếc mắt đã nhìn ra được trình độ thực lực của người này. Trước đây thật sự không làm được, Tô Bạch của trước đây chỉ có thể suy đoán đại khái từ khí tức chảy ra của đối phương.
Hắn cũng không thay quần áo mà vẫn mặc bộ đồ thể thao màu đen đó cho nên Lưu Thao liếc cái đã nhận ra hắn ngay, đương nhiên trước đó anh ta đứng ở nơi này cũng vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía phòng 233.
“Đại nhân.”
Khi Tô Bạch bước tới, Lưu Thao cũng hơi khom người hành lễ đơn giản một cách rất tự nhiên.
Cấp bậc giữa các thính giả rất nghiêm ngặt, tuy rằng người bên dưới gọi người phía trên một tiếng “đại nhân” nhưng cũng không đến mức thật sự giống như thời nhà Minh nhà Thanh cần phải quỳ xuống đánh rắm, bắp đùi giơ cao, thường mà nói cứ thể hiện qua mặt là được, thậm chí nếu anh không định ôm đùi hoặc là cọ lợi ích thì ngay cả “đại nhân” anh cũng có thể không cần đi gọi.
Cũng giống như Tô Bạch, hình như hắn thật sự chưa từng gọi qua một người nào ở trên là “đại nhân,” đương nhiên con đường của mỗi một người là khác nhau, tính cách cũng khác nhau, ít nhất là từ mặt trào lưu mà nói thì cách gọi “đại nhân” này thật sự rất phổ biến, một nửa số người trong giới muốn có được sự che chở và chỉ dạy, một nửa còn lại thì lại nghĩ đơn giản dù sao gọi hai tiếng dễ nghe cũng không mất miếng thịt nào.
Người dầm mưa dãi nắng đầu treo bên hông từng bước tiến lên trong đầu nào có bao nhiêu thứ lễ nghi phức tạp như vậy, cũng không có gì là không thể nhìn thoáng được.
Tô Bạch gật đầu, hắn không hỏi Lưu Thao là ai, tuy rằng hắn quả thực không biết anh ta nhưng cũng giống như cảm giác nhận được khi thăng cấp thành thính giả cao cấp đó, không phải thính giả cao cấp cố tình thể hiện sự thanh cao mà là vì thính giả cao cấp quả thật không phải sự tồn tại cùng một cấp bậc với người có thâm niên, giống như một sinh viên đại học, chỉ cần suy nghĩ bình thường cũng sẽ không làm ra chuyện nghiên cứu vấn đề học thuật với học sinh tiểu học.
“Họ Trương đang ở đâu?” Tô Bạch hỏi.
Vẻ “lúng túng” hơi xẹt qua trong mắt Lưu Thao, không có cách nào khác, anh ta còn muốn tự mình giới thiệu một chút nhưng thái độ của người ta cũng thật lạnh lùng, thời gian, Lưu Thao cũng biết rõ tuy rằng đối phương là một thính giả cao cấp chỉ vừa mới thăng cấp, nhưng hình như đối phương cũng chẳng muốn tiếp nạp mấy kiểu đàn em đâu, cho dù mình là người quản lý diễn đàn thính giả sở hữu kênh thông tin rất thuận lợi.
“Họ Trương, anh ta đang ở tiệm đồ ăn Quảng Châu bên ngoài khách sạn, đại nhân, ngài có thể ở trong này nghỉ ngơi thêm một lúc, tôi sẽ đi gọi anh ta tới cho ngài.”
“Bỏ đi, tự tôi đi.”
Tô Bạch bước vào trong thang máy rồi nhấn thang máy đi xuống, Lưu Thao cũng đi vào trong, hai người cùng xuống thang máy rồi ra khỏi khách sạn, dưới sự chỉ dẫn của Lưu Thao, hai người đi tới tiệm đồ ăn Quảng Châu đó, lúc này vừa vặn đụng phải một đám thính giả ở trong đó đi ra.
Lưu Thao chủ động bước lên hỏi thăm còn Tô Bạch thì lại đứng nguyên tại chỗ, trong đám người đi ra không có họ Trương, trong lòng Tô Bạch cũng đại khái đoán ra được điều gì đó.
Quả nhiên đợi khi Lưu Thao trở về bên người mình, đáp án mà hắn có được cũng tương tự với suy đoán của mình. Mập mạp đã trực tiếp vào nhà vệ sinh trốn tránh, người cũng không thấy đâu nữa, miêu tả đúng đắn và tinh tế nhất chính là chạy rồi.
Tô Bạch biết rõ mập mạp không muốn gặp lại mình nữa, thế này cũng rất phù hợp với tính cách của anh ta, cơ hội lần này vốn dĩ bản thân mập mạp cũng cực kỳ khao khát nhưng lại bị mình nẫng tay trên, cho dù cuối cùng anh ta giúp mình thăng cấp thành công nhưng mập mạp cũng đã mở miệng hô, chuyện lần này cộng thêm toàn bộ ân oán trước kia đều xóa sạch hết, đây đã là dấu hiệu khi ấy mập mạp thật sự đã quyết định đi.