Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1151 - Chương 1151 Chân Tướng Giấu Bên Dưới Nụ Cười 2

Chương 1151

Chân Tướng Giấu Bên Dưới Nụ Cười 2


Cũng giống như Tử Hà tiên tử trong “Đại Thoại Tây Du” đã từng nói chồng của cô ta sẽ giẫm lên ngũ sắc tường vân qua đây lấy mình vậy. Trong lòng Ông Ái Quyên, bà ta cũng không chỉ từng một lần tưởng tượng ra đứa con trai mà mình mang thai hộ ngày trước, sẽ có một ngày lái xe sang tới đây tìm mình, sẽ ôm mình mà khóc hơn nữa còn hứa hẹn sẽ chăm sóc cho mình thật tốt để báo đáp ơn dưỡng dục của mình.


Nào có thiếu nữ nào không mơ mộng nhưng bác gái cũng có quyền được mơ mộng như vậy, hơn nữa, xét từ trải nghiệm cuộc đời của Ông Ái Quyên thì bà ta quả thật là một người phụ nữ khá thích theo đuổi sự lãng mạn, đáng tiếc bà ta không phải nhà thơ, bằng không có thể sẽ được khen ngợi một tiếng sống rất tự do, rất không bị trói buộc.


Khóe miệng Tô Bạch lộ ra một nụ cười, hắn vẫn đang đưa lưng về phía Ông Ái Quyên và nhìn gương, hơn hai mươi năm trước mình đã được một nam một nữ lấy ra từ trong bụng của người phụ nữ này sao?


Hắn đã ở ngay trong bụng người phụ nữ này tận mười tháng.


Ông Ái Quyên thấy Tô Bạch vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình mới duỗi tay định ấn nút gọi y tá, nhưng lúc này Tô Bạch lại quay người nhìn Ông Ái Quyên.


“Hai mươi năm lăm năm trước là bà đã sinh ra tôi.”


Có người thích ví cuộc sống như những ngã tư đường, thật ra cuộc đời của mỗi một người đều đang không ngừng đưa ra sự lựa chọn.


Ví dụ như sự lựa chọn của Ông Ái Quyên, thật ra bản thân bà ta cũng đã phải nếm trái đắng sau mỗi lần lựa chọn của mình vì dù sao bà ta cũng không phải thánh nhân, cũng không phải thính giả có thể hoàn toàn coi thường xã hội. Bà ta vẫn chưa đến mức độ đó, hiển nhiên sẽ phải hứng chịu áp lực và sự khiển trách tới từ xã hội này vì những chuyện mà mình làm ra.


Nhưng bà ta vẫn không cam lòng cũng chưa bao giờ thật sự hối hận. Khi còn trẻ, bà ta cảm thấy mình sống rất tự do, thậm chí từng không chỉ một lần chỉ vào những người phụ nữ có gia đình đang giặt quần áo bên cái ao công cộng của công xưởng và cười bọn họ, nói chồng của bọn họ ở trước mặt mình hoàn toàn không có sức hút gì hết. Trong đó hiển nhiên cũng có người mạnh mẽ sẽ túm tóc bà ta đánh, nhưng cũng có người nín nhịn ngồi ở đó vừa tiếp tục giặt quần áo vừa lau nước mắt.


Nhưng bây giờ tuổi tác lớn rồi, giống như “em trai đi lính rồi dì chết, chiều qua sớm lại sắc tàn phai” trong [Tỳ Bà Hành], người già rồi sẽ luôn thích hồi tưởng thậm chí là thử kiểm điểm lại, nhưng Ông Ái Quyên không hề hối lỗi cũng không cúi đầu trước bốn đứa con của mình, bà ta vẫn cảm thấy cuộc sống của mình tràn ngập hy vọng như cũ.


Bốn đứa con này ở trong mắt bà ta đều không nên thân, không có lấy một đứa nào phát đạt, cuối cùng bà ta bắt đầu nhớ đến đứa con trai đã bị ôm đi ngày trước đó, cho dù khi ấy bà ta vẫn không biết cái gọi là mang thai hộ có ý nghĩa gì, cũng không biết thực ra lấy máu của bà ta và máu của Tô Bạch đi xét nghiệm thì DNA cũng sẽ không liên quan gì đến nhau.


Nhưng bà ta vẫn tràn ngập chờ mong và lòng ôm ảo tượng như cũ, bà ta là một người phụ nữ mất đi ảo tưởng sẽ không có cách nào sống được nữa, bắt đầu từ lúc bà ta còn nhỏ đến sau khi bà ta trưởng thành rồi lại thẳng đến bây giờ khi bà ta đã già đi.


Ngay khi Tô Bạch nói ra câu nói đó, phản ứng đầu tiên của Ông Ái Quyên là ôm đầu mình sau đó nhìn về phía hắn với vẻ mặt ngạc nhiên.


“Tôi không biết một nam một nữ đó đã nói cho bà biết tên của bọn họ chưa, người đàn ông đó tên là Tô Dư Hàng.”


“Á á á á á!”


Ông Ái Quyên bắt đầu hét chói tai nhưng toàn bộ phòng bệnh này đều đã bị Tô Bạch che chắn, bên ngoài sẽ không nghe được tiếng hét chói tai của bà ta, mà ngay khi Ông Ái Quyên hét lên chói tai thì Tô Bạch vẫn mang theo nụ cười mỉm đứng nguyên tại chỗ và nhìn người phụ nữ trên giường bệnh trông có hơi điên cuồng đó.


Bà ta biết tên của Tô Dư Hàng.


Đột nhiên, Tô Bạch phát hiện ra hình như chuyện này càng ngày càng thú vị, lúc trước tại sao đôi cha mẹ hờ đó của mình lại không giết người phụ nữ này, thậm chí còn cho người phụ nữ này tiền, hơn nữa còn nói cho bà ta biết tên của mình.


Việc này hoàn toàn không phải phong cách làm việc của một nam một nữ đó, đặc biệt là sau khi Tô Bạch biết được thân thế của mình và nhìn thấy dì út của mình nằm trên giường với thi thể từ từ thối rữa.


Hình như thái độ của một nam một nữ đó đối với Ông Ái Quyên thật sự có hơi tốt một chút.


Tiếng hét chói tai của Ông Ái Quyên dần dần trở nên khàn đặc, cả người giống như lập tức bị rút mất toàn bộ tinh khí thần, dùng cách trừu tượng hơn một chút để hình dung thì chính là bị rút hết hy vọng và ảo tưởng.


Tô Bạch đi đến trước mặt Ông Ái Quyên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bà ta, đột nhiên Ông Ái Quyên há mồm thở dốc sau đó trợn trắng mắt, ngất xỉu trên giường bệnh, nhưng đáng tiếc nơi này không phải phim Hàn và Ông Ái Quyên đã được định trước không thể là nhân vật chính trong phim Hàn.


Chỉ là ngất xỉu nhưng sẽ không chết, Tô Bạch ngồi xuống giường bên cạnh lẩm bẩm: “Bà biết không, lúc đầu tôi dự định sau khi qua đây sẽ trực tiếp giết bà luôn, bởi vì tôi cũng không biết tại sao khi bà nằm mơ lại có thể khiến tôi nghe thấy, việc này thật sự… rất phiền, mà bà cũng có thể trở thành tâm ma xuất hiện rất kỳ lạ của tôi, chuyện này thật sự rất nực cười.”


Hắn thuận tay mở tủ đầu giường của Ông Ái Quyên ra, trong đó đặt di động và ví tiền của bà ta, Tô Bạch lấy ví tiền, bên trong có kẹp một bức ảnh đen trắng.


Trong bức ảnh là Ông Ái Quyên khi còn trẻ và một người đàn ông mặc đồ công nhân mới tinh. Người đàn ông rất gầy, dáng người cũng không cao, trông không xứng với Ông Ái Quyên sáng chói khi ấy, nhưng bọn họ đã kết hôn cho nên người đàn ông cười rất vui vẻ còn Ông Ái Quyên thì lại nghiêm mặt, rõ ràng không hài lòng về việc bị “gả” cho người đàn ông bên cạnh cho lắm. Trong đầu của Ông Ái Quyên khi ấy chắc hẳn là mấy thứ như cà phê, ánh mặt trời và cát mịn, nhưng gả cho một công nhân ở xưởng làm giấy có nghĩa những ảo tưởng đó của bà ta thật sự chỉ có thể là ảo tưởng.


“Người đàn ông này chính là người uống rượu đi qua đường bị xe đâm chết sao?”


Tô Bạch hơi nhíu mày, trước đó nghe hai nữ y tá đó nói chuyện thị phi biết được chồng của Ông Ái Quyên là vì bị bà ta lại cắm sừng cho mình, cho nên mượn rượu giải sầu dưới cơn tức giận rồi bị xe đâm chết trên đường, nhưng bây giờ xem ra hình như sự việc có hơi không đơn giản như vậy, bởi vì làm sao lại có nhiều người xảy ra tai nạn giao thông chết như thế?


Chương 1151

Bình Luận (0)
Comment