Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1150 - Chương 1150 Chân Tướng Giấu Bên Dưới Nụ Cười 1

Chương 1150

Chân Tướng Giấu Bên Dưới Nụ Cười 1


Taxi dừng lại ở cửa bệnh viện Từ Ái, Tô Bạch đẩy cửa xuống xe, dưới thời tiết oi bức ẩm ướt khiến người đi đường và xe cộ trên đường có hơi ít, nhưng cả người Tô Bạch đều trông có vẻ rất sảng khoái như thể khí hậu xung quanh hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến hắn, hắn chỉ một tay xách balo đi thẳng về phía một tiệm hoa quả ở bên cạnh bệnh viện.


Thường mà nói một con đường ở cửa bệnh viện không bao giờ thiếu hoa quả và sữa bò, không lâu sau, Tô Bạch xách một thùng sữa và một giỏ hoa quả bước vào cửa lớn của bệnh viện.


Bệnh viện Từ Ái là một bệnh viện tư nhân có quy mô không lớn, Tô Bạch đi vào trong bệnh viện và báo tên của “Ông Ái Quyên” ở quầy tiếp tân, rất nhanh đã tra ra được vị trí phòng bệnh.


Hắn bước chậm rãi vào thang máy rồi tiến từng bước lên, đã có lúc mập mạp từng hỏi Tô Bạch có hứng thú đi tìm mẹ ruột của mình hay không, Tô Bạch trực tiếp phủ nhận bởi vì cảm thấy chuyện này rất nhàm chán.


Lần này hắn vẫn cảm thấy rất nhàm chán, nhưng bởi vì sự cộng hưởng lạ thường ở trước nhà ga sân bay trước đó khiến hắn không có cách nào tiếp tục bỏ qua được nữa mà chỉ đành đi tới nơi này.


Vừa mới thăng cấp thành thính giả cao cấp đã xảy ra loại chuyện này, Tô Bạch không biết đây là trùng hợp, hắn càng không cho rằng cái gọi là tình mẹ vĩ đại khiến người đời xúc động đó của mẹ đẻ đã nổi lên tác dụng cho nên mới khiến mình cảm ứng được.


Tới đến cửa phòng bệnh, Tô Bạch đẩy cửa phòng bước vào, trong phòng bệnh có ba giường lớn nhưng lúc này chỉ có chiếc giường ở giữa là có một người phụ nữ tiều tụy mặc đồ bệnh nhân nằm bên trên, còn hai giường bên cạnh lại trống. Nhưng người bệnh ở bệnh viện này thực sự cũng không ít, có khả năng quả thực là vì những bệnh nhân khác thật sự không có cách nào chịu được việc ở chung phòng với Ông Ái Quyên cho nên bệnh viện chỉ có thể tạm thời sắp xếp như vậy. Một mình ở một phòng trong bệnh viện thực sự là một chuyện rất thích chí.


Ngay khi Tô Bạch bước vào, Ông Ái Quyên vẫn còn đang ở trạng thái ngủ say, cái chăn có dấu hiệu xê dịch và hai cánh tay của bà ta đều ở bên ngoài chăn, nửa người lệch sang bên trông giống như đứa trẻ đá chăn khi ngủ vậy. Nhưng Tô Bạch có thể nhìn ra được thật ra bà ta đang làm ra một động tác “ôm” thậm chí là ôm ai thì hắn cũng biết rõ.


Giỏ hoa quả và sữa được hắn đặt bên đầu giường, sau đó Tô Bạch ngồi trên chiếc giường bệnh trống ở bên cạnh. Hắn rút điếu thuốc ra châm lên, không hề kiêng dè nơi này là bệnh viện một chút nào, cũng không để ý trước mặt còn có một người bệnh đang nằm.


Vừa rồi khi băng qua sảnh tiếp tân y tá để bước vào đây, có hai nữ ý tá đang bàn chuyện thị phi, thính lực của Tô Bạch rất tốt xem như cũng đã nghe được rõ ràng, xem ra bà mẹ đẻ này của mình thật sự là người trời sinh phóng đãng không thích trói buộc và yêu tự do đây.


Hình như bị kích thích bởi khói thuốc nên mí mắt của Ông Ái Quyên bắt đầu hơi run lên, chắc là sắp tỉnh lại.


Tô Bạch cứ ngồi ở nơi đó tiếp tục hút thuốc như vậy.


“Cậu là?”


Ông Ái Quyên vừa tỉnh lại đã nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên giường đối diện với mình đang hút thuốc, lập tức cũng giật mình dùng hai tay túm chặt tấm chăn, đợi khi bà ta phát hiện ra người đàn ông này vẫn ngồi ở nơi đó hút thuốc mà không làm ra hành động gì khác, lúc này mới hơi thả lỏng một chút.


“Tới thăm bà.” Tô Bạch đáp.


“Cậu là ai?” Ông Ái Quyên tiếp tục hỏi: “Tôi thật sự không quen cậu.”


Tô Bạch lắc đầu rồi đứng vậy, bà không biết tôi và thật sự tôi cũng không muốn biết bà, bà là bà mà tôi là tôi, lúc đầu bà mang thai hộ sinh ra tôi nhưng nếu một nam một nữ đó đã chịu cho bà sống vậy chắc hẳn họ cảm thấy bà sẽ không làm hỏng chuyện gì, đồng thời có lẽ bọn họ cũng đã cho bà lợi ích đủ nhiều, bằng không bà cũng sẽ không nói tôi bị nhà giàu có ôm đi.


Còn nhớ lần trước khi ở trong bệnh viện, Huyết Thi nằm trong nhà xác “nói mớ” gọi ra cái tên của người vợ đã chết của mình, cuối cùng gọi điện thoại cho mập mạp thông qua y tá trực ban đã đăng ký “người thân” cho Tô Bạch, nói ra hai chữ “Diệp Tư” này.


Bản thân Tô Bạch cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên nghĩ đến chuyện này nữa, hình như chuyện này không có một chút tương đồng gì với tình hình trước mặt của mình, nhưng hắn bất chợt nghĩ đến có vẻ như trong hai chuyện này có mối liên hệ cực sâu nào đó.


Tô Bạch đứng dậy đi đến bên giường đẩy rồi cửa sổ ra.


Phần lớn cửa sổ ở bệnh viện đều bị cố định như trong khách sạn, góc độ có thể mở ra cũng rất nhỏ cho nên không khí lưu thông trong phòng bệnh này thật sự quá kém, lại thêm Tô Bạch còn đang hút thuốc nên trong lúc nhất thời, Ông Ái Quyên thật lâu không có được câu trả lời của Tô Bạch bắt đầu ho khan.


“Bệnh này không thể tốt lên được đâu nhỉ.” Tô Bạch lại phun một làn khói ra và hỏi, bệnh này của Ông Ái Quyên quả thật rất khó tốt lên mà chỉ có thể không ngừng điều dưỡng.


Nói chuyện với một người bệnh như vậy thật sự không phải là cách thích hợp khi đi thăm bệnh nhân.


“Rốt cuộc cậu là ai?”


Ông Ái Quyên tăng âm lượng, người đàn ông mặc đồ thể thao màu đen trước mặt này mang theo khí tức bụi bặm và mệt mỏi dày đặc trên người, mái tóc có hơi rối loạn, trên người cũng có rất nhiều vết bẩn, thoạt nhìn trông như một công nhân ra ngoài làm thuê vậy.


Tuy rằng bây giờ tiền lương của công nhân rất cao thậm chí ngay cả một vài nhân viên văn phòng cũng không thể so được, nhưng Ông Ái Quyên vẫn không thể liên hệ Tô Bạch ở trước mặt với đứa “con trai” mà ba ta vừa gọi và ôm trong giấc mơ đó.


Chương 1150

Bình Luận (0)
Comment