Chương 1153
Người Cư Trú Cũ 2
Rất nhanh, ngay khi hắn liên tiếp nhảy qua ba tầng lầu lại cảm giác được khí tức của đối phương ở chỗ lối vào bệnh viện, thân hình hắn lập tức hóa thành một đám sương mù đỏ rồi biến mất ngay tại chỗ.
Cùng lúc đó, một người đàn ông mặc áo khoác màu đỏ và đội mũ đang bước nhanh đi, anh ta bước ra khỏi cửa sau của tòa nhà bệnh viện rồi chọn vòng bên phải, nơi này là hướng ra cửa sau bệnh viện Từ Ái, đồng thời cũng là vị trí của bãi đỗ xe.
Có vẻ như người đàn ông trẻ tuổi đang trốn tránh người nào đó, hơn nữa vị trí của anh ta trong quá trình di chuyển trông rất kỳ lạ, cũng không phải đi theo đường thẳng mà là đi vòng vèo như thể cố tình đi vòng tròn vậy.
Nhưng mồ hôi trên trán anh ta lại càng ngày càng dày đặc, rõ ràng cho dù người mà anh ta đang trốn tránh vẫn chưa đuổi đến nơi cũng đã mang đến áp lực rất lớn cho anh ta. Dù sao thì anh ta đang tránh sự truy đuổi của một thính giả cao cấp.
Có điều, ngay khi anh ta đi đến cửa sau bệnh viện lại dừng lại rồi thở dài một hơi, việc này không có nghĩa mình đã thoát khỏi đối phương mà có nghĩa mình đã không cần giãy dụa thêm nữa, khi một thính giả cao cấp cách gần như vậy muốn đuổi theo bạn thì nó thật sự là một loại tuyệt vọng, thực lực của đôi bên quả thật không ở cùng một cấp bậc.
Tô Bạch ngậm điếu thuốc, hai tay đút túi quần, đứng ở vị trí của sau của bệnh viện.
“Phù!”
Hắn phun khói từ trong miệng ra, cười: “Tôi không ngờ lại là anh đấy.”
Người đàn ông cũng nhún vai, đáp với vẻ hơi bất đắc dĩ: “Tôi tốt hơn cậu một chút, vừa rồi khi thăm dò bằng tinh thần lực đã biết ngay là cậu rồi, nhưng cậu thật sự khiến tôi rất ngạc nhiên đấy, mới có ba tháng không gặp đã là thính giả cao cấp rồi, bây giờ có phải tôi nên khom người với cậu và gọi cậu một tiếng đại nhân không?”
“Tôi thăng cấp thành thính giả cao cấp nhanh hơn anh cũng không có gì hay để phải khó hiểu, trong thế giới chuyện xưa lần trước anh đã lấy được không ít vũ khí bản mệnh của người khác, nhưng trên thực tế mấy thứ đồ đó lại có một đống trong gầm giường nhà tôi, lần trước đã nhặt được không ít ở nhà ga nhưng tôi cũng chẳng muốn nghiên cứu nó.”
Tô Bạch chậm rãi bước về phía người đàn ông, hắn biết người đàn ông này và đồng thời đối phương cũng biết hắn.
An Lạc.
Người cười đến cuối cùng và cũng là người cười vui nhất trong thế giới chuyện xưa trước, anh ta đã thành công hại chết rất nhiều thính giả cùng tham gia thế giới chuyện xưa đó hơn nữa còn vơ vét được rất nhiều đồ của bọn họ, có thể nói là thu hoạch rất phong phú, thậm chí An Lạc đã từng có một cơ hội giết chết Tô Bạch đang bị giam cầm, có điều bởi vì anh ta quá tham lam muốn có được càng nhiều hơn cho nên cuối cùng cũng không thể thành công.
Nhưng điều rất không may chính là thời gian ở thế giới hiện thực đã trôi qua ba tháng, Tô Bạch đã thành thính giả cao cấp mà anh ta vẫn còn là một người có thâm niên.
Trước đó lòng vòng đến hao tâm tốn sức thậm chí còn liên tục bày bẫy tinh thần và trận pháp ngăn cản, đến bây giờ xem ra lại càng giống như một vở hài kịch không tiếng, bởi vì sự chênh lệch thực lực của đôi bên đã không còn thứ mà một vài thủ đoạn có thể bù đắp được.
“Tôi rất tò mò tại sao cậu lại ở đây.” An Lạc nhìn Tô Bạch và hỏi, anh ta cũng không có vẻ gì là khúm núm trước hắn, bởi vì anh ta cũng biết làm như vậy không có ý nghĩa, hơn nữa đồng thời anh ta cũng biết rõ Tô Bạch không có lý do ra tay với mình, chỉ bởi vì mình vừa gặp mặt không chào hỏi đã rời đi cho nên phạm vào tội danh bất kính sao? Ha ha.
“Đây cũng chính là chỗ tôi tò mò, lẽ nào anh có người thân nào cũng đang điều trị ở đây sao, cho nên anh mới qua đây?” Tô Bạch nở nụ cười: “Anh cũng thật cẩn thận, vào bệnh viện lại còn dùng lực tinh thần dò đường là vì kẻ thù quá nhiều sao?”
“Cậu…” An Lạc hơi xấu hổ nhưng vẫn nhìn thẳng vào Tô Bạch rồi nói tiếp: “Cậu, tại sao cậu lại ở trong phòng bệnh của mẹ ruột tôi.”
Vẻ mặt của An Lạc vẫn như thường, nhưng khi hỏi câu này Tô Bạch vẫn bắt được một sự biến hóa vi diệu trong ánh mắt của anh ta, rõ ràng có một người mẹ ruột như vậy cho dù là đối với một thính giả đã quen với sinh tử mà nói, quả thực vẫn là một chuyện rất không vẻ vang gì
Nụ cười mỉm trên mặt Tô Bạch biến mất, bởi vì bây giờ hắn cần một chút thời gian để suy nghĩ xem rốt cuộc quan hệ giữa mình và An Lạc là gì.
Cùng một mẹ sinh ra?
Không đúng, không chính xác, cùng một người phụ nữ sinh ra?
Hình như cũng không chính xác đến vậy, dù sao trên cơ bản người mẹ mang thai hộ không thể thay đổi bộ gen của tinh trùng và trứng, nói cách khác, gen của đứa trẻ là tới từ tinh trùng và trứng của một đôi đó mà sẽ không bị thay đổi, mình chỉ mượn nơi đó hấp thụ dinh dưỡng mà cơ thể mẹ cung cấp mà thôi.
Nghĩ rất lâu, dường như Tô Bạch mới nghĩ ra một cách miêu tả có thể khá chính xác để hình dung mối quan hệ của hai người.
“Tôi về thăm căn phòng mà mình đã từng ở tạm trước đây, anh chắc hẳn là người dùng sau tôi đây.”