Chương 1154
Anh Ta Đang Kích Động 1
Tại nhà hàng lẩu Da Long Yi ở Vũ Hầu, Thành Đô.
Bởi vì đang là buổi chiều cách giờ cơm tối vẫn còn hơn hai tiếng nữa, cho nên khách khứa trong tiệm cũng không nhiều.
Bây giờ đã vào mùa hạ nên quả thực thời tiết đã bắt đầu nóng lên, một học sinh trung học mặc đồng phục chạy ra từ trong trường học rồi tiến vào tiệm lẩu này, gọi một nồi nước lẩu cay lại thuận tay thêm một ít đồ ăn kèm.
Rất nhanh, nồi lẩu được phục vụ viên bưng lên, nguyên liệu nấu cũng bắt đầu từ từ hoàn toàn hòa tan cùng với nồi lẩu sôi lên, hương vị thuộc về lẩu cũng chậm rãi lan tỏa.
Cậu học sinh dùng đũa gắp một miếng dạ dày bỏ vào trong nồi lẩu sôi, đợi sau mười giây lại gắp ra cho vào đĩa dấm chấm, sau đó đưa vào miệng mình từ từ nhai.
Thế này giống như nồi lẩu của một mình cậu ta, cậu ta lại ăn rất vui vẻ tự đắc, nếu như không phải cậu ta đang mặc đồng phục của trường trung học đối diện thì có khả năng chẳng ai cho rằng cậu ta chỉ là một học sinh trung học hết, bởi vì cho dù là tinh thần hay động tác thoạt nhìn đều giống như một người đã từng nếm đủ mùi đời có được sự bình tĩnh và cũng có nhiều chuyện xưa.
Ngay khi học sinh gắp miếng dạ dày thứ ba bỏ vào miệng thì lại một người đàn ông trung niên mặc áo ngắn tay màu trắng khác đi vào trong tiệm lẩu, người đàn ông thoạt nhìn có hơi già dặn, có khả năng cũng là vì anh ta để râu quai nón, hình tượng này khiến người nghĩ đến mấy đại hiệp phóng đãng không chịu trói buộc trong mấy tiểu thuyết võ hiệp kia.
“Ái chà, không phải cậu mời tôi ăn cơm sao, sao lại tự mình ăn mất rồi?”
Người đàn ông bước thẳng đến bàn của học sinh đã tới trước đó rồi ngồi xuống, cầm đũa lên bỏ hai đĩa thịt bò mềm vào trong nồi lẩu một cách không hề khách sáo sau đó chà xát tay, trông có vẻ hơi nôn nóng đợi thịt bò chín rồi ăn ngấu nghiến từng miếng to.
“Ai biết khi nào anh mới tới, Yên Hồi Hồng anh chính là người không đúng giờ nhất trong giới.”
Người đến sau đó chính là Yên Hồi Hồng, vậy người có thể có tư cách ngồi chung một bàn ăn cơm với Yên Hồi Hồng hiển nhiên cũng không cần nói nhiều về thân phận và địa vị của cậu ta nữa, có điều vị này thật sự có hơi trẻ đến đáng sợ.
“Hừ, con người cậu nói chuyện thật không lịch sự, giống y một người bạn trước đây của tôi.” Yên Hồi Hồng nở nụ cười, tính cách của anh ta có hơi thô hoặc nên gọi là thuộc loại hình trong thô có tinh tế, cho nên cũng mang đến cho người ta một loại cảm giác hào sảng, đương nhiên dù sao cũng là một thính giả lăn lộn đã lâu hiển nhiên không có khả năng quá đơn thuần, và tất nhiên mấy vụ hành hiệp trượng nghĩa, trừ gian diệt ác cũng không có khả năng xuất hiện trên người anh ta, anh ta cũng không nhàn rỗi và nhàm chán đến vậy.
“Giống Lam Lâm chứ gì?” Học sinh đặt đũa xuống, bưng cốc sữa đậu nành trên bàn lên uống một ngụm.
“Ôi.” Vừa nhắc đến Lam Lâm, Yên Hồi Hồng lại thở dài một hơi, rõ ràng sự ảnh hưởng mà cái chết của Lam Lâm mang lại cho anh ta thật sự vẫn chưa tiêu tan hết.
“Nói đi, anh tới Thành Đô làm gì?” Học sinh hỏi.
“Bởi vì phát hiện ra một vài thứ thú vị.” Yên Hồi Hồng gắp một đũa thịt bò lớn nhét vào trong miệng sau đó lôi di động của mình ra đặt lên mặt bàn: “Tự nhấn vào bộ sưu tập xem đi, không có mật khẩu. Thần Quang, tôi cảm thấy chắc chắn cậu sẽ cảm thấy hứng thú với mấy bức ảnh này.”
Tên của học sinh là Thần Quang, một cái tên khá thanh tú và cũng được dùng khá nhiều, nếu đặt ở hơn mười năm trước thì còn tính là hay nhưng đặt ở hiện tại, cái tên Thần Quang này bị đủ loại tiểu thuyết ngôn tình sáo rỗng lấy đi dùng lung tung đã tăng thêm cho nó một ít bất đắc dĩ.
Cậu ta cầm di động của Yên Hồi Hồng và nhấn vào bộ sưu tập, đập vào mắt lại là những người phụ nữ có dáng người cực đẫy đà bày ra đủ loại tư thế quyến rũ trên giường, Thần Quang lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Yên Hồi Hồng.
“Ha ha, kéo xuống nữa xuống nữa đi, cái khác cậu có thể trực tiếp bỏ qua.”
Thần Quang kiềm chế những cảm giác ghê tởm nổi lên trong lòng mình, vẫn bắt đầu tiếp tục kéo xuống, rất nhanh đã xuất hiện một bức ảnh khá kỳ quái bởi vì nó là một bức ảnh cũ, nhưng chắc hẳn là cầm di động chụp lại bức ảnh cũ này, trong bức ảnh là một cánh cửa sắt lớn, phía sau có một ngôi nhà hai tầng, còn có một khu đất trống nhỏ nữa, phía trên có không ít đồ chơi trẻ con ví dụ như cầu bập bênh và cầu tụt.
“Cậu nhớ nơi này, đúng không?” Yên Hồi Hồng vừa cười ha ha vừa hỏi: “Tôi nghe nói từ nhỏ cậu đã lớn lên ở một cô nhi viện tại Thành Đô.”
“Vậy anh dựa vào cái gì chắc chắn tôi lớn lên ở cô nhi viện này?” Thần Quang quơ điện thoại và hỏi.
“Trực giác.” Yên Hồi Hồng dùng mu bàn tay quẹt dầu mỡ bên khóe miệng: “Thật sự chỉ dựa vào trực giác thôi.”
“Ngoại trừ trực giác ra thì sao?” Thần Quang rõ ràng không tin vào lý do này.
“Ngoại trừ trực giác ra thì chính là tôi đã từng gặp mấy thính giả khác ở Thành Đô, tôi gặp bọn họ khi mình còn chưa phải thính giả cao cấp thậm chí còn không phải người có thâm niên. Mấy người đó bây giờ đều đã mất, hoặc là chết trong thế giới chuyện xưa, hoặc là chết trong thế giới hiện thực, nhưng bọn họ đều từng nói với tôi bọn họ tới từ một cô nhi viện.
Tôi rất tò mò, rốt cuộc là cô nhi viện nào lại lợi hại đến mức toàn cho ra thính giả như vậy, cậu nói phải không?”
“Cô nhi viện này đã đóng cửa từ khi tôi còn rất nhỏ.” Trên mặt Thần Quang lộ ra vẻ hồi tưởng, rõ ràng cô nhi viện này được tính là nơi đầu tiên trong cuộc đời cậu ta cảm giác được hơi ấm chân chính, tuy rằng tin tức mà Yên Hồi Hồng nói ra trước đó rõ ràng cũng đã nói lên sự kỳ lạ của cô nhi viện này, nhưng đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
“Ai mở vậy?” Yên Hồi Hồng hỏi tiếp: “Lần này tôi tới Thành Đô chính là để điều tra rõ ràng chuyện này.”