Chương 1155
Anh Ta Đang Kích Động 2
“Là một đôi vợ chồng mở, hai người bọn họ đều là nhà kinh doanh, tôi nhớ khi tôi còn nhỏ ở trong cô nhi viện, mỗi lần hai vợ chồng bọn họ qua đây, toàn bộ bạn nhỏ ở cô nhi viện đều sẽ rất vui vẻ vây quanh bên người bọn họ gọi chú viện trưởng và dì viện trưởng, ngày mà bọn họ tới đó chính là ngày lễ trong cô nhi viện, không chỉ vì quà và đồ chơi mà bọn họ mang tới mà ngay cả đồ ăn ngày hôm đó cũng sẽ tốt hơn bình thường rất nhiều.
Sau này đôi vợ chồng đó xảy ra tai nạn giao thông, con trai của bọn họ trực tiếp dừng chi viện tài chính cho cô nhi viện, cho nên cũng nửa năm sau cô nhi viện cũng hoàn toàn phải giải tán, những đứa trẻ tuổi tác hơi lớn trong số đó sẽ tự mình ra ngoài xã hội tìm việc, còn tuổi nhỏ hơn một chút thì lại được viện phúc lợi do chính phủ mở nhận, tôi chính là người được viện phúc lợi nhận.”
“Cậu còn nhớ tên của bọn họ không?” Yên Hồi Hồng hỏi.
Thần Quang lắc đầu: “Khi ấy tôi mới ba tuổi mà thôi, làm sao có thể nhớ được nhiều như vậy.”
“Vậy bây giờ cậu có hứng thú với chuyện này không?” Yên Hồi Hồng lại nuốt một đống thịt bò: “Chuyện này không bình thường.”
“Bây giờ tôi biết không bình thường rồi, ngược lại trước đây không có loại cảm giác này.” Ngón tay trắng nõn của Thần Quang gõ nhẹ lên mặt bàn: “Anh chắc hẳn không chỉ biết có tưng đây đâu nhỉ.”
“Ha ha, đôi vợ chồng này có một đứa con trai cũng chính là cậu chủ đã tạm dừng trợ cấp cho cô nhi viện đó, khi tôi điều tra đến cậu ta còn khá sững sờ đấy, cậu đoán xem thế nào, vậy mà cậu ta cũng là thính giả, tôi còn từng gặp cậu ta trong thế giới chuyện xưa mà Lam Lâm đã chết đó.”
“Ồ.” Thần Quang gật đầu: “Bây giờ cậu ta đang có trình độ thực lực gì, chắc hẳn vẫn chưa chết đâu nhỉ?”
“Cái này tạm thời tôi vẫn chưa rõ, phỏng chừng cùng lắm cũng chỉ là người có thâm niên trung cấp thôi, chết thì cũng không chết, tôi cũng bất ngờ lắm, người này chỉ đơn giản là một tên thần kinh vậy mà đến hiện tại vẫn còn sống.”
“Cậu là người mà mẹ tôi đã mang thai hộ sinh ra sao?”
Trong một tiệm trà sữa phía sau bệnh viện Từ Ái, sau khi An Lạc nghe xong lời kể của Tô Bạch rõ ràng vẫn có hơi không thể chấp nhận được, nhưng biểu cảm trên mặt không phải vẻ khiếp sợ mà là cảm thấy hoang đường và nực cười: “Người phụ nữ này còn thật sự rất không có giới hạn, hai mươi năm trước dám làm ra chuyện mang thai hộ này quả thật vẫn luôn là người tiên phong nhất của trào lưu!”
Rất dễ nhận thấy, tình cảm của An Lạc đối với Ông Ái Quyên cũng không tốt.
“Cậu đã không quan tâm mẹ cậu như vậy, tại sao còn muốn tới thăm bà ta?” Tô Bạch uống một hớp trà sữa, hỏi.
“Bởi vì tôi muốn nhìn bộ dáng thảm hại của bà ta, mỗi lần tôi từ thế giới chuyện xưa trở về hoặc là từ nước ngoài về đều sẽ bớt thời gian đi thăm bà ta, vì bà ta mà thời niên thiếu của tôi vẫn luôn bị người chế nhạo thậm chí ngay cả lý do cãi lại cũng không có, bởi vì cả phố đều biết bà ta là một ả đàn bà thế nào.
Không giấu gì cậu, tôi vẫn luôn nghe bà ta nói bà ta còn có một đứa con trai giàu có nữa, sớm muộn cũng có một ngày tới đón bà ta đi sống sung sướng, tôi còn định tìm ra đứa con trai giàu có đó rồi giết chết anh ta ngay trước mặt bà ta để bà ta hoàn toàn chặt đứt suy nghĩ này, khiến bà ta sống hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng sau khi trải qua thôi miên tôi mới phát hiện ra đến bản thân bà ta cũng không biết một chút nào tin tức nào về người gọi là con trai đó.”
Tô Bạch nở nụ cười, duỗi tay chỉ vào mình.
“Bây giờ anh ta đang ngồi trước mặt anh, lúc này anh có thể ra tay với anh ta.”
An Lạc nhún vai với vẻ hơi bất đắc dĩ: “Quan lớn một chút đã đè chết người ta, nhưng tôi rất tò mò tại sao ngày trước cha mẹ cậu lại tìm một người phụ nữ như bà ta để mang thai hộ. Tôi cảm thấy cha mẹ bình thường chắc hẳn sẽ khá cẩn thận trong chuyện người mang thai hộ này chứ, giống như cặp cha mẹ dự định dùng tinh trùng của người khác để thụ tinh nhân tạo chắc hẳn sẽ điều tra và đánh giá cẩn thận về người hiến tinh trùng đó.”
Nói đến đây, đột nhiên An Lạc sững sờ như thể anh ta đã nắm được trọng điểm gì đó, hỏi: “Hơn hai mươi năm trước, trong nước đã có kỹ thuật làm phẫu thuật thụ tinh nhân tạo rồi sao?”
An Lạc là một người rất thông minh, điểm này Tô Bạch chưa bao giờ từng phủ nhận, rất dễ nhận thấy anh ta đã phát hiện ra một vài chỗ không đúng từ lời miêu tả của Tô Bạch.
“Mẹ của anh như vậy mà cha anh cũng không quản sao?” Tô Bạch hỏi, sở dĩ hắn tốn thời gian tranh luận với An Lạc mục đích cũng là để hỏi chuyện về chồng Ông Ái Quyên.
“Cha tôi?” An Lạc hơi dừng lại: “Một người đàn ông rất đáng thương, tôi nhớ năm đó tôi được ông ấy đón từ nhà trẻ về nhà, mẹ tôi còn gọi đàn ông từ bên ngoài về nhà làm chuyện đó, cha tôi đã che mắt và miệng tôi đứng ở trong phòng bếp không dám lên tiếng, nhưng tôi có thể cảm giác được cơ thể của ông ấy đang run rẩy, rõ ràng ông ấy vì con trai mình cho nên mới luôn chịu dựng, nhưng tôi trưởng thành khá sớm nên thật ra có một vài chuyện tôi cũng biết rõ trong lòng.”
Nghe lời của An Lạc, trong đầu Tô Bạch lại hiện ra một hình ảnh hoàn toàn khác hẳn.
Một người đàn ông trung niên mặc đồ công nhân trốn ở trong bếp, vừa che miệng và mắt của con trai vừa thưởng thức hình ảnh vợ mình cùng người ta cắm sừng mình ngay trước mặt mình, ông ta đang mỉm cười, ông ta đang sung sướng, hơn nữa còn hưng phấn đến mức cả người run rẩy…