Chương 1156
Cô Nhi Viện 1
“Cha anh thật sự là một người cha vĩ đại.” Tô Bạch nói với An Lạc.
“Không biết tại sao nhưng cảm thấy hình như lời khen này của cậu có hơi chói tai thì phải?” An Lạc đáp.
“Anh đừng nghĩ nhiều, được rồi, tôi còn có chút việc phải đi đây.” Tô Bạch đứng dậy, chỉ vào An Lạc: “Anh thanh toán đi.”
An Lạc nhìn bóng lưng bước khỏi tiệm trà sữa của Tô Bạch, anh ta cắn môi mình, thân là một người thông minh lại tự phụ vừa rồi trong khoảng thời gian gặp mặt đến rời đi này, trong lòng anh ta vẫn luôn rất áp chế, mà áp chế thường có thể dẫn đến tức giận.
Dù sao thực lực giữa đôi bên chênh lệch quá lớn đã mang đến loại bầu không khí gặp mặt hoàn toàn do Tô Bạch chỉ đạo. Đối với An Lạc mà nói đây là một sự sỉ nhục và chà đạp lên niềm kiêu ngạo của mình, rõ ràng ở trong thế giới chuyện xưa trước người này vẫn chỉ là một tù nhân, hơn nữa sự sống chết của hắn còn nằm trong tay mình, nếu mình hạ quyết tâm sớm một chút thì người này đã chết từ lâu rồi, làm sao còn có cơ hội biến thành thính giả cao cấp ở trước mặt mình diễu võ dương oai như hiện tại!
Nhưng có vài chuyện nếu đã thành sự thật lại không có cách nào thay đổi được, cho dù là An Lạc, trong lòng anh ta cũng biết rõ sự chênh lệch khủng khiếp giữa thính giả cao cấp và người có thâm niên.
Cho dù ở trong thế giới chuyện xưa hay là thế giới hiện thực, bạn rất khó nhìn thấy hình ảnh thính giả cao cấp và người có thâm niên được Phát Thanh quyết định làm nhiệm vụ chung, bởi vì hai bên thật sự không phải người cùng một cấp bậc.
Chuyện của Ông Ái Quyên đối với Tô Bạch mà nói nếu chỉ là một bước đệm nhỏ thì có hơi nhẹ nhàng, nhưng nếu nói là chuyện gì khác quan trọng thì lại quá mức, về mặt ý nghĩa chân chính mà nói, bà ta đối với Tô Bạch chắc hẳn là một người có cũng được mà không cũng chẳng sao, đặc biệt là sau khi biết rõ rốt cuộc con người của bà ta thế nào. Tô Bạch tin rằng xác suất lần sau bà ta gọi mình trong giấc mơ rồi từ đó mình cảm ứng được thật sự không lớn, một mặt là mình nhìn thấu rồi, một mặt khác thì lại là mình đã bắt Ông Ái Quyên phải nhìn rõ.
Vậy mà đứa con trai giàu có vẫn luôn được tưởng tượng ra có thể sẽ tới dẫn mình đi sống sung sướng lại chỉ có một người làm thuê phá sản, sự đả kích mà Ông Ái Quyên phải chịu thật sự quá lớn, không thua gì cảm giác lúc trước bị vợ người ta dẫn các chị em đi bắt gian khi lăn lên giường những người đàn ông khác ở trong xưởng, thậm chí còn hơn cả thế.
Nhưng con người An Lạc này thật sự rất có phong thái của cha anh ta, cha anh ta là một thính giả mà lại vui vẻ nhìn vợ mình không ngừng cắm sừng mình, đã vậy còn thích không chịu được. An Lạc rõ ràng cũng khả năng có thể lập tức thay đổi điều kiện sống của bản thân và người nhà nhưng vẫn thích nhìn bà mẹ không ngừng khiến mình mất mặt từ nhỏ đến lớn phải chịu đựng sự tra tấn cả về linh hồn và thể xác một cách thích thú.
Hai cha con này thật sự không cần đi làm giám định người thân cũng biết chắc chắn là ruột thịt.
Hắn lại lên một chiếc taxi khi trở về sân bay Bạch Vân đã là hơn bảy giờ tối, máy bay cất cánh lúc tám rưỡi, Tô Bạch qua cổng kiểm tra an ninh cũng vừa vặn bắt đầu đăng ký lên máy bay, rồi ngồi lên máy bay nhìn đèn chỉ dẫn có hơi chói mắt ở bên ngoài.
Hắn duỗi tay dán lên cửa sổ máy bay theo bản năng.
Nói thật, có đôi khi trong lòng hắn cũng sẽ tự hỏi, nếu như bé con còn đang ở bên cạnh mình, mình có còn bám rịt lấy một đôi nam nữ đó không buông hay không?
Chắc hẳn sẽ bám rịt không buông nhưng cũng có khả năng sẽ không xuất hiện động lực kiên quyết này.
Có đôi khi, hắn cảm thấy loại suy nghĩ thần kinh biến thái này của mình rất thuận tiện, hắn có thể khiến mình đối mặt rất nhiều khó khăn và tra tấn mà không ngã xuống, nhưng có đôi khi cũng sẽ thừa nhận vì vậy mà mang tới khổ sở, đó chính là đối với rất nhiều chuyện hắn không kìm lòng được mà coi nhẹ nó.
Trong tiếng kêu dữ dội, máy bay cất cánh từ sân bay Bạch Vân…
Joy City là một nơi có lưu lượng người khá tập trung ở Vũ Hầu, Thành Đô. Bây giờ loại hình quảng trường cỡ lớn tích hợp các cửa hàng, quầy thức ăn ngon và rạp chiếu phim làm một rất phổ biến trong phạm vi cả nước.
Có điều, Yên Hồi Hồng lại đứng bên ngoài một tiệm cà phê ngoài trời ở tầng dưới cùng Joy City với vẻ hơi bất đắc dĩ, bất đắc dĩ là vì nơi này vốn là tàn tích của cô nhi viện đó, đã hoàn toàn bị phá bỏ và biến thành cái dạng này, mình còn muốn tìm được đồ vật và thông tin gì ở nơi này rõ ràng là chuyện không có khả năng.
Thần Quang cầm hai cốc cà phê đi ra rồi đưa một cốc cho Yên Hồi Hồng, đối với Joy City, một người trong cuộc như Thần Quang ngược lại rất bình tĩnh, thậm chí còn cảm thấy rất bình thản về cô nhi viện bây giờ thoạt nhìn vô cùng kỳ quái hơn nữa chắc chắn cũng không bình thường đó. Loại bình tĩnh này càng làm nổi bật lên Yên Hồi Hồng có chút ý tứ hoàng đế không vội mà thái giám đã vội.
“Nếu cậu đã không có hứng thú với chuyện này, tại sao còn đồng ý đi điều tra cùng tôi?” Yên Hồi Hồng nhấp một ngụm cà phê và hỏi.
“Nếu bây giờ tôi là một người có thâm niên hoặc là thính giả cấp thấp, sau khi tôi biết được tin tức này có khả năng sẽ hận chết cái cô nhi viện đó hơn nữa còn không ngừng nguyền rủa nó ba ngày ba đêm, nhưng bây giờ tôi đã là thính giả cao cấp, dưới tiền đề các đại lão phía trên thường ngồi trên xe lửa rời đi từng tốp một, tôi cảm thấy tôi không thể kích động nhiều đến mức có thể hận nó nữa.”
Thần Quang nói là sự thật, cái này cũng giống như con buôn bán một đứa trẻ cho một nhà giàu có, sau khi đứa trẻ biết được sự thật, nhìn thấy cha mẹ đẻ của mình còn đang ở nhà một tầng và mấy anh chị em gái của mình người bỏ học thì bỏ học, người đi làm thuê thì đi làm thuê, người kết hôn sớm thì kết hôn sớm, có phải cậu ta còn có thể hận tên buôn lậu đã từng lừa bán mình đó không?