Chương 1157
Cô Nhi Viện 2
Đương nhiên, ví dụ này có hơi cực đoan hóa, nhưng nó cũng dựa trên một loại nhận thức chung của mọi người.
“Thực ra, tài liệu có liên quan đến cô nhi viện kia rất nhiều, thật sự rất nhiều, nhiều đến mức tôi không có cách nào tin được vậy mà lại có nhiều như vậy.” Yên Hồi Hồng vỗ miệng ợ một cái, một mùi ớt cay lập tức phả ra: “Rất dễ nhận thấy, đôi vợ chồng đó cũng không cố tình xóa sạch toàn bộ thông tin về việc cô nhi viện tồn tại, cho nên cho dù là sau nhiều năm như vậy muốn tìm kiếm một chút thật sự vẫn rất tiện, dù sao cô nhi viện này cũng làm thủ tục đầy đủ thậm chí còn được địa khu phát giấy chứng nhận và cờ thi đua, con mẹ nó còn lên cả báo nữa.
Nhưng tất cả đều có cái cứt dùng được, thông tin dùng được không có lấy một cái, thậm chí ngay cả danh sách cũng không có, mấy năm đó đứa trẻ nào ở đứa nào đi, chẳng có gì hết, sau đó bao gồm cả việc cậu được nhận vào viện phúc lợi đó cũng chỉ có tên cậu và một bức ảnh lúc còn nhỏ của cậu.”
“Ha ha.” Thần Quang cười theo bản năng, cậu ta biết thực ra không phải thông tin bị người giấu diếm mà là ở thời đại đó rất nhiều thứ đều chưa phổ biến và phát triển, ví dụ như cô nhi viện lúc đầu đó, bên trên chỉ mong sao vứt sạch những gánh nặng và phiền toái này đi, mấy thứ vinh danh như giấy chứng nhận và huy chương không cần tiền cứ thoải mái cho, nhưng những việc tinh tế cụ thể thì ở thời điểm đó cũng không có người nào thật sự đi làm, cũng sẽ không có người nào đi thống kê, lại thêm sau đó cô nhi viện đó còn đóng cửa, hiển nhiên cũng biến thành một sự tồn tại xấu hổ tương tự với “vụ án chưa giải quyết.”
Có bao nhiêu đứa trẻ từng được nuôi ở cô nhi viện và trong này lại có bao nhiêu đứa giống như mình sau đó trở thành thính giả, lại có bao nhiêu người chết và còn lại bao nhiêu người vẫn còn sống, những chuyện này không có cách nào biết được như cũ.
“Có thể đi vào diễn đàn thính giả đăng một bài hỏi xem sao.” Thần Quang nghĩ ngợi rồi đưa ra kiến nghị.
Yên Hồi Hồng lại lắc đầu đáp: “Không được, chuyện này không thể để người qua đường biết được.”
Thần Quang không nói nữa bởi vì không cần thiết phải nói gì cả, tuy rằng Yên Hồi Hồng thoạt nhìn giống một đại hiệp râu quai nón nhưng anh ta thật sự không đến mức chân thực nhiệt tình đó, sở dĩ đi điều tra chuyện này cũng có mục đích của riêng anh ta nên hiển nhiên cũng không bằng lòng có người qua đi chia một chén canh.
Về phần tại sao lại nói cho mình biết thì đại khái cũng là vì mình là người trong cuộc, hơn nữa anh ta cũng không thật sự nói hết đầu đuôi nguyên ngành của chuyện này với mình.
“Trước đó anh đã nói, con trai của đôi vợ chồng đó cũng trở thành thính giả đúng không, vậy chắc hẳn có thể có được một vài điểm đột phá từ trên người anh ta đấy, bây giờ anh ta đang ở đâu?”
“Tạm thời vẫn chưa tìm được cậu ta, tin tức mà tôi gọi người đi tìm hiểu được là sau khi cậu ta trở thành thính giả đã từng ở Thành Đô một khoảng thời gian, sau đó hình như tới Thượng Hải, nhưng về phần cụ thể ở nơi nào tại Thượng Hải thì tạm thời không biết.”
“Vậy thì tới Thượng Hải đi.” Thần Quang duỗi tay sờ cái cằm ít nhất trông có vẻ vẫn còn rất non trẻ của mình: “Thực ra tôi cũng rất hứng thú với cậu chủ lúc trước đã cắt đứt viện trợ cho cô nhi viện đó.”
“Thực ra từ một mức độ nhất định mà nói, cậu ta chặt đứt viện trợ tài chính cũng xem như đã làm một việc tốt, bằng không có khả năng sẽ càng có nhiều đứa trẻ ở cô nhi viện ngày sau trở thành thính giả hơn.” Yên Hồi Hồng đáp.
“Loại chuyện này ai mà biết được chứ.” Thần Quang duỗi thắt lưng: “Buổi chiều tôi không phải đi học, khi nào thì anh xuất phát?”
“Đi Thượng Hải?”
“Bằng không còn có thể đi đâu được nữa?”
“Đợi tôi hai ngày nữa, tôi còn cần đi thăm một người bạn ở Tứ Xuyên.”
“Được.” Thần Quang gật đầu, đồng ý một cách rất dứt khoát.
“Vậy liên lạc sau.” Yên Hồi Hồng chỉ vào di động trong tay rồi quay người đi đến bên đường bắt một chiếc taxi và rời đi.
Thần Quang nhìn chiếc taxi biến mất trong tầm nhìn, cũng lôi điện thoại của mình ra nhấn một dãy số, không lâu sau đã có người bắt máy.
“Alo, Tiểu Quang Quang đại nhân của tôi, đến tìm Hải, người hầu trung thành nhất của ngài là có chuyện gì sao?”
Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói rất không đứng đắn, đây chính là giọng của Hải thiếu gia.
“Hải, có thính giả cao cấp đang bắt đầu điều tra chúng ta.” Thần Quang đáp.
“Chuyện của thính giả cao cấp tôi không thể quản nổi đâu, cũng không phải ai cũng thăng cấp nhanh kinh dị như cậu.” Hải thiếu gia đáp với vẻ hơi cáu kỉnh, bây giờ anh ta vẫn còn là người có thâm niên, chuyện của cấp bậc thính giả cao cấp anh ta thật sự không thể nhúng tay vào được.
“Nhưng trong chúng ta cũng chỉ có một mình anh có thể liên lạc được với chị.” Thần Quang nhấn mạnh.
“Bây giờ cũng rất khó liên lạc được, trừ phi chị chủ động liên lạc với tôi.” Hải thiếu gia thở dài rồi đáp.
“Vậy lần sau khi chị lại liên lạc với anh, nói với chị một tiếng đi.”
“A Quang, cần phải thận trọng như vậy sao?” Hải thiếu gia hỏi với vẻ hơi khó hiểu.
“Ha ha.” Thần Quang nở nụ cười: “Đây là vị thính giả thứ ba gần đây liên lạc với tôi để điều tra cô nhi viện này rồi, rõ ràng có người đã cố tình bới chuyện này ra.”