Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1158 - Chương 1158 Xác Cổ 1

Chương 1158

Xác Cổ 1


Tô Bạch bước ra từ trong sân bay, vẫn là vị trí bãi đỗ xe đó mà hắn thì lại được trải nghiệm một loại cảm giác tên là “cảnh còn người mất.”


Nhớ lần trước khi mình từ Đại Lý bay về Thượng Hải là mập mạp đã tới sân bay đón mình, nhưng sau đó gặp phải vở kịch quỷ báo thù cuối cùng đã trực tiếp dẫn đến kết quả mập mạp chuyển ra khỏi nhà lão Phương, mà lần này ở Quảng Châu, quả lại bị Tô Bạch hái mất.


Vừa nghĩ đến đây, hắn cảm thấy có hơi tiếc cho mập mạp, trên cơ bản mập mạp chắc hẳn đã dùng nhân quả suy tính ra gì đó mới cố tình cùng đám người mình tách ra nhưng đến cuối cùng vẫn không thể tránh được.


Tô Bạch lên xe taxi, chưa đến hai mươi phút chiếc xe đã lái đến cửa nhà lão Phương, nơi này cách sân bay Phổ Đông thật sự rất gần, xuống khỏi đường cao tốc sân bay rồi rẽ một cái là đến.


Tô Bạch vừa xuống xe thì cửa sắt đã bị đẩy ra, Gia Thố mặc một bộ đồ đen vừa vặn bước ra ngoài, thấy Tô Bạch anh ta có hơi dở khóc dở cười.


“Thật sự không ngờ hôm nay cậu sẽ về.”


Sau đó, Gia Thố trông như để ý đến điều gì đó mới vỗ tay một cái: “Thật nhanh.”


Hiển nhiên Phật gia đã nhìn ra được Tô Bạch đã thăng cấp thành thính giả cao cấp.


Trong mấy tháng Tô Bạch và mập mạp không ở đây, ngược lại hai tăng nhân ở trong nhà cũng không cảm thấy cô đơn bao nhiêu, thậm chí còn có thể dùng vô cùng thích thú để hình dung, đại khái thì tăng nhân có tư chất giống như bọn họ cho dù không thành thính giả thì ít nhất trở thành cao tăng một phương cũng không có bất cứ vấn đề gì, cho nên cho dù là từ mặt tâm thái hay là từ mặt linh hồn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng thắp đèn bái Phật cả đời này rồi.


“Hòa thượng đi tới Nam Thông rồi, bên đó có một giáo hội Phật giáo.” Gia Thố đưa một cốc nước cho Tô Bạch và bảo.


“Vậy cậu thì sao?” Tô Bạch ngồi lên ghế sô pha, đã không về nhà được một khoảng thời gian nhưng trong nhà không có bé con cũng không có Cát Tường, cứ khiến người có một loại cảm giác thật trống trải.


“Tôi vừa chuẩn bị ra ngoài giải sầu.” Gia Thố thuận miệng giải thích.


Tô Bạch cũng không để ý tối rồi Phật gia còn muốn ra ngoài làm gì mà trực tiếp nhún vai, đáp: “Cậu muốn làm gì thì cứ đi làm là được, tôi cũng không phải khách.”


“Cậu về rồi cũng phải nói chuyện với cậu vài câu.” Gia Thố cũng ngồi xuống, huống chi bây giờ cậu còn là đại nhân nữa.”


Tô Bạch vừa cười vừa duỗi tay chỉ vào Gia Thố, cái thứ hàng này còn muốn biết một vài chuyện liên quan đến thính giả cao cấp từ trong miệng mình đây mà, dù sao Phật gia cách thăng cấp thành thính giả cao cấp cũng gần lắm rồi.


Hai người đàn ông ngồi trên sô pha nói chuyện, đại khái thì là Tô Bạch đang nói còn Phật gia đang nghe, sau khi toàn bộ quá trình thăng cấp được nói xong, Phật gia cũng thở dài: “Cũng vất vả cho mập mạp rồi.”


Đúng vậy, nếu như lôi chuyện ở Quảng Châu ra coi thành một câu chuyện riêng, vậy không thể nghi ngờ gì mập mạp chính là một nhân vật hoàn toàn đáng thương trong chuyện xưa đó, đến cuối cùng lựa chọn chết đi cũng là một là một niềm vui, lại càng giống như nữ hiệp trong truyện võ hiệp thoải mái rời đi, bối cảnh chắc hẳn nên phối với ánh chiều của hoàng hôn.


“Lần thăng cấp này của tôi thật ra có hơi vừa khéo.” Tô Bạch nói.


“Không có vừa khéo với không vừa khéo gì cả, con đường mà mỗi người đi khác nhau mà thôi.” Đột nhiên Gia Thố như nghĩ đến gì đó, hỏi: “Đúng rồi, tôi đã chuyển xác cổ đó đến nơi rồi, đang đặt trong phòng cậu đấy, bây giờ có đi xem luôn không?”


“Đặt trong phòng tôi?” Tô Bạch có hơi dở khóc dở cười nhưng cũng lập tức gật đầu, cùng với Gia Thố rời khỏi phòng khách đi tới phòng mình.


Vốn dĩ trong suy đoán của Tô Bạch chắc hẳn sẽ có một cỗ quan tài gỗ mục nát đặt ở nơi đó, nhưng ai ngờ được lọt vào mắt lại là một quan tài băng, cũng không phải là loại được đẽo từ băng đá vạn năm đó, mà chính là loại quan tài các gia đình thường thuê khi có người qua đời đó, là loại cứ cắm điện vào là có thể duy trì nhiệt độ thấp đó.


“Vẻ ngoài trông tệ thật sự đấy.” Tô Bạch trêu chọc.


Có đôi khi thật ra xác cổ và đồ cổ không được phân biệt rõ ràng, xác ướp Lâu Lan được mọi người quen thuộc nhất cũng đã từng là loại mà các phần tử phạm pháp trong và ngoài nước yêu thích, cho dù là bảo tàng Anh hay là Viện bảo tàng Louvre cũng bảo tồn rất nhiều xác ướp tới từ Ai Cập, có một bộ phim tên là [Belphegor, bóng ma ở bảo tàng Louvre] cũng kể về một câu chuyện xưa như vậy.


Nhưng cũng giống như đạo lý đồ tốt phải dùng với đồ tốt mới xứng, với một đồ cổ nổi tiếng, anh muốn nó trông càng có giá trị hơn vậy thì vải bọc nó và chiếc hộp đặt nó hiển nhiên cũng không thể kém được, giống như xác cổ rất tốt không cầu anh phải có vật phẩm bồi táng hoàn chỉnh nhưng ít nhất cũng phải có một cái quan tài xứng với nó mới đúng, chứ loại trực tiếp dùng quan tài cắm điện thường dùng trong nhà tang lễ giống như Gia Thố để đặt xác cổ, quả thực có hơi hạ thấp giá trị.


“Cũng không phải bán cho cậu mà là tặng cho cậu, cậu còn muốn đòi hỏi gì nữa.” Gia Thố thấy lực chú ý của Tô Bạch lại ở trên phương diện này cũng khiến anh ta có hơi dở khóc dở cười: “Vốn dĩ khi vận chuyển qua đây có kèm theo một cỗ quan tài hơn tám trăm năm đó nữa, nhưng giữa đường vận chuyển xảy ra chút vấn đề, cho nên quan tài cũng không còn nữa.”


Nói xong, Gia Thố đi đến bên quan tài băng, duỗi tay xé những lá bùa dán trên đó xuống: “Tự cậu xem trước đi, cho dù cái khác đều vô dụng nhưng thi khí được nuôi dưỡng gần nghìn năm trong cơ thể cô ta chắc hẳn vẫn sẽ có lợi cho cậu, đương nhiên tôi hy vọng cậu có thể có được nhiều lợi ích hơn, như vậy cô ta mới xem như có giá trị.”


“Cậu làm như vậy không sợ cục văn vật điều tra cậu sao?” Lúc này Tô Bạch cũng đứng trước quan tài băng bắt đầu quan sát xác cổ này.


Chương 1158

Bình Luận (0)
Comment