Chương 1160
Ảnh Tự Sướng Kỳ Quái 1
Tô Bạch dừng vài dây với vẻ ngạc nhiên, hắn đang xác nhận xem có phải xác nữ này đang nói đùa hay không, tuy rằng hắn cũng không tin xác cổ bị nhiều thế hệ lạt ma trong chùa trấn áp tám trăm năm sẽ nói câu đùa này vào lúc này.
Xác nữ rất kiệm lời, lạnh lùng như nhiệt độ cơ thể của cô ta, nhưng rất nhanh Tô Bạch cũng bắt đầu lạnh lùng, cái lạnh của hắn là vì sát khí của hắn.
“Rất xin lỗi.” Tô Bạch vẫn giữ nụ cười mỉm, nhưng chắc hẳn có thể nhìn ra được một loại quả quyết từ trong đôi mắt hắn: “Cô xác nhận cô đã chết lâu như vậy rồi, bên trong đó của cô còn nhiệt độ hơn nữa còn có thể tiết ra nước được nữa sao?”
Xác nữ vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm Tô Bạch mà không nói thêm gì nữa.
“Tôi thấy chúng ta không còn gì để nói nữa.” Tô Bạch vung tay, toàn bộ mọi thứ ở nơi này bắt đầu sụp đổ.
Cuộc trao đổi kết thúc!
Ngay sau đó Tô Bạch mở mắt ra, tay của mình vẫn còn đặt trên trán xác nữ, xác nữ vẫn nằm trong quan tài, nhưng lúc này cô ta lại từ từ mở mắt, trong con mắt là màu đen khiến người tuyệt vọng.
“Trao đổi có kết quả chứ?” Phật gia ở bên cạnh vừa nhìn di động vừa hỏi, cảm giác này giống như đang canh cho bạn làm bậy sau đó quay đầu hỏi: “Xong việc chưa?”
Xác nữ mở mắt, Tô Bạch cũng cảm giác được đối phương muốn đứng dậy, nhưng cùng với lòng bàn tay của hắn dùng sức xác nữ vẫn bị án áp chế chặt chẽ, tiếp tục nằm trong quan tài băng không thể nhúc nhích.
Đây chính là sự nghiền áp của thực lực, đè ép cho cô không thể nói chuyện được.
“Trải qua một cuộc trao đổi thân thiện, cô ta cũng đưa ra một yêu cầu tuyệt vời nhưng tôi vẫn giúp cậu từ chối rồi.”
“Giúp tôi từ chối?” Phật gia bỏ di động xuống, anh ta cũng phát hiện ra sự khác thường của xác nữ nhưng bây giờ Tô Bạch đã là thính giả cao cấp rồi, có hắn ở đây hiển nhiên không cần mình phải làm gì hết. Cho dù Tô Bạch không hiểu cách khắc chế xác cổ nhưng cứ đánh bét nhè một cách trực tiếp đơn giản thô bạo là xong, thêm nữa nơi này còn là nhà lão Phương có trận pháp mà thính giả cao cấp cũng rất khó dòm ngó tồn tại, nên Phật gia thật sự không sợ xác cổ này sẽ nhảy ra.
“Cô ta nói khi ở trong chùa đã lâu ngày sinh tình với cậu, muốn làm với cậu một phát mới bằng lòng giao toàn bộ mọi thứ ra rồi giải thoát và luân hồi, tôi vốn cảm thấy cậu là Phật gia từ bi nhân hậu, nếu trước đó trưng cầu ý kiến của cậu phỏng chừng cậu sẽ xả thân vì nghĩa, cống hiến thân mình để cứu vớt cô ta, cho nên tôi cũng không muốn khiến cậu khó xử mà trực tiếp giúp cậu từ chối cô ta rồi.”
“Cảm ơn.” Hiển nhiên Gia Thố sẽ không tin lời bịa đặt của Tô Bạch mà chỉ là thúc giục một tiếng: “Có đói không, tôi thấy hơi đói, cậu sớm giải quyết cô ta đi rồi chúng ta ra ngoài ăn đêm.”
Phật gia nói xong cũng xoay người rời khỏi phòng ngủ, còn thuận tay giúp Tô Bạch đóng cửa phòng ngủ lại như thể hắn thật sự sắp làm chuyện gì xấu hổ vậy.
Tô Bạch buông tay, xác nữ lập tức nhảy bật dậy, nhiệt độ xung quanh lại giảm xuống nữa.
“Ầm!”
Một tiếng vang trầm thấp truyền tới, xác nữ bị Tô Bạch bóp cổ đập mạnh xuống sàn nhà.
“Rầm!”
Lại đập sang một bên khác.
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
Lúc này Gia Thố ngồi trong phòng khách vốn định xem phim chỉ nghe thấy một tràng tiếng vang trầm thấp, giống như Tô Bạch ở phòng ngủ bên cạnh đang đốt “pháo hoa kép” vậy.
Ngoại trừ một vài đồ dùng gia đình ra thì chủ thể của ngôi nhà này chính là một phần của trận pháp, cũng được xây dựng từ những nguyên liệu mà lúc đầu lão Phương vất vả đủ đường mới tìm kiếm được, cho nên nó rất kiên cố, cũng vì vậy mà cho dù Tô Bạch có bóp cổ xác nữ rồi dùng sức đập loạn xạ cũng không gây hư hại gì.
Đập qua đập lại hiệu quả vẫn rất rõ ràng, tuy rằng xác nữ cũng không trực tiếp bị đập rụng mất cánh tay hay gãy chân nhưng dưới tác động vật lý thô bạo của Tô Bạch, cuối cùng nhiệt độ trong phòng cũng hồi phục lại trạng thái bình thường.
Chuyện này cũng không có gì hay mà phải tò mò, ngay khi một loại sức mạnh nào đó đạt đến cực hạn quả thật sở hữu hiệu quả toàn thắng.
Tô Bạch thả lỏng tay ra, xác nữ nằm trên mặt đất không còn dậy được nữa, trên người bốc lên khí đen, so với trước đó càng khô quắt hơn một chút, rệu rạo như bạn gái của mấy tên otaku vậy.
Nhưng lúc này trong đôi mắt của xác nữ lại lộ ra hai hàng lệ máu, lệ máu chảy ra hóa thành những con trùng màu đỏ bắt đầu bay đi.
“Đóng băng!”
Xung quanh xác nữ lập tức xuất hiện một cái lồng băng, sau khi những con trùng màu đỏ này bay ra đụng vào lồng băng trực tiếp bị đóng băng rồi rơi xuống, sau đó hóa thành những hạt bụi và tiêu tan.
Nếu đổi lại là trước đây, Tô Bạch muốn xử lý xác nữ này phỏng chừng còn phải tốn chút công sức, thậm chí nói không chừng xác nữ còn có thể đấu với Tô Bạch mấy hiệp như vậy, nhưng bây giờ cô ta quả thật rất khó làm nên trò trống gì trước mặt hắn, một vài thủ đoạn quái dị mà cô ta sở hữu còn chưa kịp nổi lên tác dụng đã bị Tô Bạch trực tiếp bóp chết.
Hắn giẫm một chân lên bụng dưới của xác nữ, trong miệng lộ ra hai cái răng nanh, màu đen như mực ở mắt phải trở nên càng ngày càng đậm, lại thêm sự xuất hiện máu tóc đã thành màu tím lại càng lộ ra một loại khí chất yêu dị.
Trước đó ở bệnh viện, sở dĩ Ông Ái Quyên thất vọng như vậy có khả năng phần lớn nằm ở mái tóc của Tô Bạch, bởi vì người bình thường đều cảm thấy làm sao loại người có sở thích thời thượng nhuộm tóc thành màu tím này có thể là một thiếu gia có tiền được?
“Tôi sẽ cho cô một cơ hội lựa chọn.”