Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1161 - Chương 1161 Ảnh Tự Sướng Kỳ Quái 2

Chương 1161

Ảnh Tự Sướng Kỳ Quái 2


Con ngươi yêu dị của hắn nhìn xác nữ, nói thật tuy rằng xác nữ này chắc chắn không làm nên sóng gió gì trước mặt sức mạnh tuyệt đối của mình, nhưng Tô Bạch thật sự không muốn trực tiếp nuốt chửng cô ta như vậy, nếu làm như vậy mình chỉ có thể nhận được một ít sát khí cương thi, mà thứ này đối với Tô Bạch mà nói có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cũng không có khả năng nâng cao huyết thống cương thi của lên bao nhiêu. Thứ mà hắn để ý hơn chính là truyền thừa có thể nhận được trên người xác nữ này. Mình đã nhận được không ít truyền thừa Huyết tộc trong thế giới chuyện xưa lần trước, bây giờ cũng muốn thử xem có thể nhận được một ít truyền thừa của cương thi hay không. Dù sao thứ mà mình hay dựa vào nhất thật ra vẫn là hai đại huyết thống Huyết tộc và cương thi này.


Từ đầu đến cuối xác nữ vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng và ánh mắt lạnh băng. Bây giờ, Tô Bạch cho cô ta cơ hội chọn lần thứ hai, xác nữ chắc hẳn cũng nghe hiểu nhưng cô ta vẫn im lặng dạng hai chân của mình ra, cô ta vốn mặc một cái váy màu tím ngược lại cũng rất thuận tiện.


Tô Bạch mím môi, được rồi, coi như mình nói thừa đi, ngay khi Tô Bạch nhấc chân chuẩn bị hoàn toàn dùng sức giẫm xuống thì lại phát hiện ra giữa hai chân của nữ thi có một vật thể lúc nhúc dài thượt màu vàng và trơn tuột bò ra, thoạt nhìn giống một con lươn. Cùng lúc con lươn màu vàng này chui ra, chỉ nghe thấy “vụt” một tiếng, cơ thể của xác nữ đã hoàn toàn khô quắt, túi da cũng bắt đầu nhanh chóng thối nát.


“Ngài Sở, ngài thật bận rộn, mời ngài ăn cơm tối kết quả lại bị ngài biến thành bữa đêm.” Huân Nhi vừa bóc tôm vừa liếc mắt nhìn Sở Triệu ung dung tới trễ.


Sở Triệu ngồi đối diện với Huân Nhi, đây là một quán ăn mở tại nhà mà trước đây mọi người thường thích tới, chỉ là lần trước tới, mình còn dẫn theo bạn gái Tiểu Huệ cùng nhau qua đây, khi ấy Tô Bạch cũng ở đây, chuyện sau này cũng không cần nói nhiều nữa, lần này Huân Nhi lại hẹn ở nơi này khiến mới đầu Sở Triệu còn sững sờ.


“Sáng nay có một vụ án mạng nên anh phải đi xử lý một chút, vấn đề không lớn cũng đã tra ra hung thủ rồi.” Sở Triệu cũng không khách sáo mà trực tiếp ăn, ăn rồi lại ăn, anh ta nhìn xung quanh nói: “À, khi em hẹn anh đến đây, anh còn tưởng Đại Bạch đã về rồi chứ.”


“Anh không có việc gì là đi điều tra vé máy bay của người ta sao?” Huân Nhi đưa một con tôm đã lột vỏ rút gân vào miệng rồi từ từ nhai, nhìn người đẹp ăn có đôi khi cũng là một loại hưởng thụ rất tốt.


“Thi thoảng để ý một chút thôi, chắc hẳn mấy phút trước cậu ấy vừa xuống máy bay rồi.” Sở Triệu nói.


“Bây giờ chúng ta và anh ấy đã không phải người cùng một cấp bậc nữa, tuy rằng em vẫn coi anh ấy là bạn nhưng sau này muốn tiếp tục có cơ hội ra ngoài ăn cơm và nói chuyện như vậy, thật sự không còn nhiều nữa.”


Khi Huân Nhi nói ra lời này cũng không có vẻ quái đản bao nhiêu, bia mộ của ba người đều đã được mua sẵn và đặt chung với nhau, sau chuyện lần trước, ba người xem như cũng đã “cởi bỏ hiềm khích trước đây,” cùng nhau ăn một bữa tại sạp ven đường, nhưng nếu muốn ba người tiếp tục sống vô tâm vô phế như ngày trước thì trong lòng bọn họ đều biết rõ nó không thực tế.


“Ai biết được, ngược lại anh có nghe nói một vài chuyện, ở cấp bậc đó của Tô Bạch nếu như đối với chúng ta quá tốt, vô duyên vô cớ giúp chúng ta có khả năng sẽ khiến độ khó nhiệm vụ ở thế giới chuyện xưa tiếp theo của chúng ta bị tăng lên, bằng không bất cứ một thính giả mạnh mẽ nào đó cũng có thể tự mình đi kéo một đám người rồi.”


“Em cũng có nghe nói đế cách nói này, đúng rồi, tìm anh ra ngoài là có chuyện muốn nói với anh đây.” Huân Nhi lau tay bằng khăn ướt sau đó lấy một phong thư từ trong ví tiền ra đưa cho Sở Triệu.


Sở Triệu nuốt thứ trong miệng xuống, cầm lá thư vừa mở ra vừa hỏi: “Thứ gì đây?”


“Anh xem thì biết.”


Trong phong thư không phải là thư mà là mấy bức ảnh.


“Đây không phải là ảnh chụp chung khi ba người chúng ta đi ăn nướng lúc trước sao?” Sở Triệu hỏi với vẻ hơi khó hiểu: “Trước đó không phải em đã sớm in ra rồi chia cho anh một phần rồi sao?”


“Anh nhìn kỹ đi.” Huân Nhi nhắc nhở.


Sở Triệu nghe vậy lại cúi đầu kiên nhẫn nhìn tiếp, sau đó miệng của anh ta bắt đầu từ từ há to.


“Đây là…”


“Thấy chưa, anh tuyệt đối đừng nhàm chán đến mức nói em photoshop đấy nhé.”


Sở Triệu lắc đầu: “Nhưng đã xảy ra chuyện gì vậy? Ảnh kinh dị sao?”


“Bỏ đi, làm sao có thể là ảnh kinh dị được, em dùng di động để chụp đó, hơn nữa có thể nói cho anh trước đó em in ra rất nhiều ảnh, ngoại trừ đưa cho hai người các anh thì ở chỗ em còn lại không ít, em cố tình lôi ra xem nhưng tất cả đều biến thành như vậy, mấy bức ảnh ở nhà anh em dám khẳng định cũng biến thành thế này rồi.”


“Vậy rốt cuộc là tại sao, người này là ai?” Sở Triệu cảm thấy thật sự quá hoang đường: “Tay của cô ta còn đặt lên vai anh này.”


“Chú ý điểm mấu chốt này.” Huân Nhi duỗi tay gõ lên tấm ảnh: “Khi ấy em thật sự cũng khá khó hiểu, tại sao khi đó em lấy di động chụp ảnh chung với anh và Đại Bạch, mặt của anh và Đại Bạch dán gần như vậy nên ở phía sau rõ ràng còn rất nhiều khoảng trống, khi lần đầu tiên in ảnh em còn cảm thấy là vì anh không thường tự sướng cho lắm, nhưng bây giờ hình như cũng rất dễ hiểu thôi, bởi vì phía sau anh còn có một cô gái nữa, cô ta cũng gia nhập vào ảnh tự sướng của chúng ta, hơn nữa cánh tay của cô ta còn quàng lên vai anh một cách rất tự nhiên.”


“Rốt cuộc thì cô gái này là ai” Sở Triệu hỏi.


“Anh chắc hẳn nên khỏi tại sao lúc đó khi chúng ta tự sướng lại phối hợp ăn ý với cô ta như vậy, như thể bốn người chúng ta thật sự quen biết nhau, cùng ngồi chung với nhau tự sướng vậy. Góc em cầm di động, tư thế của anh và hướng đầu của Đại Bạch nghiêng, rõ ràng chính là ảnh tự sướng của bốn người quen nhau.”


Chương 1161

Bình Luận (0)
Comment