Chương 1162
Đại Gia, Mời Dùng Lươn 1
Tô Bạch khom người duỗi thẳng tay tới túm cái thứ trông có vẻ giống con lươn đó trong tay. Thứ này thô hơn và cũng to hơn con lươn bình thường một chút nhưng lại trơn tuột hơn, xét từ cảm giác trong tay thì nó càng tương tự với bọt biển hơn, hơn nữa toàn thân từ trên xuống dưới còn nhớp nháp giống như vừa nhúng trong đống mỡ heo.
Hơn nữa, Tô Bạch không tìm được miệng hay là bất cứ giác quan bên miệng vào của nó, vậy mà thứ này hoàn toàn bịt kín, không có đầu không có mặt không có chân và cũng chẳng có bàn chân nốt, nếu không phải nắm trong tay có thể cảm giác được nó đang lúc nhúc thì thật sự không thể khiến người cảm thấy nó là một vật thể sống.
Trong lòng bàn tay thi thoảng truyền tới tiếng “xèo xèo” giống như rót nước vào trong chảo dầu sôi, có điều nếu như thật sự đặt dưới kính lúp để nhìn thì có thể thấy giữa bàn tay của Tô Bạch và con lươn này thật sự đang cách nhau một khoảng cách cực kỳ nhỏ, phải giữ khoảng cách này mới khiến chất lỏng ăn mòn được tiết ra tự nhiên từ trên người con lươn không thể tạo thành bất cứ sát thương chân chính nào cho Tô Bạch.
Đây chính là khả năng của thính giả cao cấp, trở thành thính giả cao cấp thật ra huyết thống và sức mạnh tuyệt đối không tăng lên, cái tăng lên chỉ có cấp bậc sinh mệnh và những phản ứng liên quan đến nó sẽ lớn hơn được thể ở rất nhiều phương diện chi tiết, nếu không phải có sự tin tưởng tuyệt đối với thực lực của mình hiện tại thì Tô Bạch sẽ không ngu ngốc trực tiếp dùng tay không bắt con lươn này lại.
“Phật gia, Phật gia!” Tô Bạch hét ra bên ngoài cửa.
“Sao thế?” Gia Thố vừa hỏi vừa đi qua đây.
“Có bữa khuya rồi, cậu xuống bếp hay là tôi xuống đây?” Tô Bạch nói lời trêu đùa.
“Ồ.” Gia Thố vừa nhìn thấy thứ trên tay Tô Bạch lại đáp với vẻ hơi bất ngờ: “Đây là thi thai.”
“Thi thai?” Tô Bạch quơ cái thứ trơn tuột trong tay: “Như thế này cũng có thể gọi là thi thai sao?”
“Ha ha.” Gia Thố nở nụ cười, vốn định duỗi tay qua lấy nó xem thử, nhưng khi lại gần lại cảm thấy trên người thứ trông như con lươn này tiết ra chất lỏng ăn mòn, nên lúc này mới thôi. Anh ta biết rõ, Tô Bạch có thể tay không bắt nó là bởi vì đối phương có sự tự tin này, hơn nữa Gia Thố cũng để ý thấy chi tiết lòng bàn tay của hắn. Tuy rằng chỉ cách một khoảng cách cực kỳ nhỏ, nhưng đã có thể tiêu hóa phần lớn lực ăn mòn một cách trực tiếp nhất. Những sát thương còn lại đó đối với Tô Bạch và với cơ thể mạnh mẽ của hắn mà nói, hoàn toàn không tính là chuyện gì.
“Thi thai, trong mắt người bình thường thậm chí là trong mắt của đại đa số thính giả đều cho rằng là trẻ sơ sinh do thi thể sinh ra, nhưng đây chỉ là một trường hợp đặc biệt trong thi thai mà thôi, thường mà nói thật ra đều là khi phụ nữ chết đi đã mang thai rồi, sau đó lại có được cơ hội nào đó, dưới sự nuôi dưỡng của thi khí mà tiếp tục sinh ra đứa trẻ trong bụng.
Nhưng thật ra loại quỷ anh này rất ít khi có thể chính thức ra đời, chẳng qua chỉ là dựa vào oán niệm khi mẹ đẻ chết lại thêm mình thân là quỷ vật xuất hiện khi oán niệm chuyển hóa bởi linh khí thuần khiết nhất của anh linh hợp lại làm một, nói là phá thiên nhưng cũng chỉ là một quỷ hồn khá khó giải quyết mà thôi.
Cậu chắc hẳn đã xem [Hồng Lâu Mộng] rồi chứ, tảng đá còn lại khi Nữ Oa vá trời còn đi lại một phen trong nhân gian, thật ra đây cũng có thể được coi thành thạch thai bởi vì đây là sinh mệnh được tảng đá thai nghén ra.
Việc sinh sản của con người và động vật đều vâng theo mệnh trời, là quy luật cho phép sinh sản tự nhiên, nhưng có một vài thứ vốn dĩ nó không có khả năng sinh sản nhưng lại thai nghén ra thứ gì đó vậy thứ đó gọi là thi thai. Chữ ‘thi’ này là phiếm chỉ, chỉ những thứ không có khả năng sinh sản tự nhiên.
Nhưng người lại là anh linh của vạn vật, là sinh mệnh được tập trung tạo hóa của trời đất mà sinh ra, cho nên thi thể của người thai nghén ra thi thai thường sẽ càng có giá trị hơn. Những quỷ anh đó chỉ có thể tính là một cấp thấp nhất trong loại thi thai này, cho dù là tính dẻo dai hay là tính hữu dụng đều kém hơn thi thai chân chính quá nhiều, chẳng qua là bị người tà môn ngoại đạo cầm đi luyện chế thành tiểu quỷ mà thôi.”
Rõ ràng Gia Thố nhìn thấy thi thai rất kích động, nói cũng nhiều hơn một chút, Phật gia có cái tính này, anh ta thế tục hóa hơn hòa thượng một chút, nhưng đối với chuyện mà mình không có hứng thú lại vẫn luôn giữ thái độ không thích để tâm.
“Vậy rốt cuộc thứ này có thể làm được gì?” Tô Bạch hỏi: “Đúng rồi, đây sẽ không phải hạt giống mà trước đây một vị lạt ma nào đó của các cậu nổi hứng không nhịn nổi để lại đấy chứ?”
Gia Thố cũng không để ý đến lời trêu chọc của Tô Bạch, đến cấp bậc của bọn họ hoặc nói là của Tô Bạch này, cho dù là lạt ma trước đây sống lại, bất kể là về mặt pháp lực hay là tư cách thật sự không thể so được với hai người hiện tại hoặc là Tô Bạch.
“Cụ thể có công năng gì thì tôi cũng không biết, cậu có thể tự mình thử xem.” Gia Thố đáp với vẻ hơi mong đợi: “Dù sao cậu vẫn luôn thích ăn mấy thứ khẩu vị nặng mà, lần này cũng thế thôi.”
“Cậu nhìn thấy thứ này trông kích động như vậy, cho cậu ăn nhé?” Tô Bạch nhìn con lươn này với vẻ mặt ghét bỏ, nghĩ đến nó bò ra từ giữa hai chân của xác nữ là thật sự không còn hứng thú gì nữa. Tuy rằng trong lòng biết rõ nhìn phản ứng lớn như vậy của Gia Thố chắc hẳn đây là đồ tốt, hơn nữa điều quan trọng nhất là xác nữ này vốn chính là vật được người trong chùa của Gia Thố trấn áp tám trăm năm. Người ta nói tặng cho mình nhưng mình lại mò ra cái thứ này, thật sự không tiện trực tiếp độc chiếm.