Chương 1163
Đại Gia, Mời Dùng Lươn 2
“Ôi.” Gia Thố vừa cười vừa phất tay, anh ta biết tính cách của Tô Bạch. Có đôi khi mạch suy nghĩ của cái thứ hàng này thật sự không giống với những người khác. Anh ta cũng biết Tô Bạch thật lòng hỏi mình có muốn hay không: “Trừ phi bây giờ tôi thăng cấp thành thính giả cao cấp, bằng không ma khu của tôi cũng không chịu nổi hiệu ứng của cái thứ này, thậm chí chỉ sơ sẩy cái sẽ khiến ma khu sụp đổ. Thứ này chui ra từ trong cơ thể mẹ giống như đứa trẻ sơ sinh vừa mới ra đời vậy, anh nhi càng lớn càng to, linh khí trên người cũng từ từ tan biến, đến ngũ cốc hoa màu ta ăn còn bị môi trường nhân gian này ảnh hưởng, vậy thi thai này cũng như thế, phải nhân lúc còn nóng mà nuốt luôn một hơi thì hiệu quả mới tốt nhất.”
“Tôi nói này Phật gia, sao tôi cứ cảm thấy bây giờ cậu nói chuyện lại mang theo một chút vẻ Đông Bắc thế nhỉ, quê cậu cách Đông Bắc xa lắm cơ mà.”
“Nhập gia tùy tục thôi.” Gia Thố đáp.
Tô Bạch gật đầu, hắn có thể cảm giác được sự thay đổi của anh ta, đặc biệt là khi lần này trở về nhìn thấy anh ta còn mặc thường phục dự định ra ngoài ăn bữa khuya, xem ra cũng thật sự cách đột phá không còn xa nữa. Vậy mà hòa thượng còn lòng dạ thảnh thơi tới Nam Thông tham gia đại hội Phật giáo gì đó. Ngược lại Tô Bạch biết ở bên Nam Thông có Lang Sơn được gọi là một trong mười ngọn núi nhỏ trong Phật giáo, nhưng Lang Sơn so với núi chân chính ở bên ngoài lại chẳng có gì khác với một gò đất.
Có điều lại nhìn con lươn bị nắm trong tay này, Tô Bạch thật sự cảm thấy có hơi ghét bỏ, hắn chỉ vào Gia Thố và bảo: “Tôi nói này Phật gia, cậu tuyệt đối đừng nhân lúc mập mạp và hòa thượng không ở nhà mà lừa tôi ăn cái thứ này đấy nhé.”
“Xem thường người ta quá rồi đấy?” Gia Thố hơi dừng một chút rồi nói tiếp: “Thật ra, khả năng chữa bệnh của tôi cũng không kém hơn Thất Luật, ở thời thượng cổ, y cổ không phân biệt, thông thường trong một bộ lạc các thầy cúng quản lý tô tem và hoạt động tín ngưỡng cũng đồng thời kiêm luôn chức bác sĩ. Sau này Trung Nguyên các cậu bắt đầu chi tiết hóa, nhưng ở chỗ chúng tôi những bản lĩnh này vẫn chưa từng mất đi.”
Môi trường lịch sử của mỗi một khu vực đều khác nhau, Tô Bạch nghĩ ngợi thấy cũng đúng. Phía bên khu Tạng không ít người mắc bệnh sẽ đi tìm lạt ma chữa bệnh, những lạt ma này cũng không có khả năng chỉ vẩy nước thánh niệm kinh đơn thuần để lừa gạt bạn một chút, bằng không chữa chết một người còn không phải tự đập bảng hiệu của mình hay sao. Mà Gia Thố thân là lạt ma chủ trì của ngôi chùa đó, có khả năng xét từ kinh nghiệm lâm sàng anh ta thật sự mạnh hơn hòa thượng đọc hiểu y thuật không ít, chỉ là Gia Thố vẫn luôn có tính lười biếng đồng thời lại có hòa thượng nên cũng rất ít khi ra tay giúp chữa trị.
“Thật sự phải nuốt nó sao?”
“Không nuốt nữa hiệu quả sẽ kém hơn đấy.” Gia Thố nhắc nhở.
“Được rồi.” Tô Bạch nở nụ cười: “Tôi ra phòng bếp tìm ít dấm.”
Tô Bạch cầm con lươn bằng một tay và đi thẳng vào phòng bếp, nguyên liệu trong phòng bếp rất phong phú, hắn đích thân đập một ít tỏi bỏ vào trong bát dấm, sau đó lại lôi một chai rượu trắng đi vào phòng khách.
Hắn hít một hơi thật sâu, ngay lúc đang định thật sự nuốt xuống thì đột nhiên Gia Thố hô một tiếng: “Đợi chút đã, quên mất một món ăn kèm.”
“Mẹ, Phật gia, cậu có biết vừa rồi vất vả lắm tôi mới lấy được dũng khí nhắm mắt nuốt cái thứ này xuống không, sau khi cậu kêu dừng tôi còn phải đấu tranh tâm lý thêm lần nữa à.”
Gia Thố mở cửa sổ sát đất ở bên cạnh thông ra phía sân, Tô Bạch cũng đi theo qua đó, lúc này hắn mới phát hiện ra thứ mà Cát Tường đã dùng não làm phân bón trồng xuống nay đã mọc ra dây leo giống như mướp.
Trong sân có giàn dây leo mướp, là thú cưng Cát Tường của ta đã trồng vào năm đó, đến nay đã cao vút như lọng che.
“Mang đi làm đồ ăn kèm có thể trung hòa một chút, hai thứ này đều mang tính ăn mòn cực mạnh, nếu nuốt chung với nhau dưới tác dụng phụ xung đột, ngược lại có thể gia tăng hiệu quả thuốc lên cao nhất.”
Thứ màu lục này Tô Bạch đã từng đích thân trải nghiệm qua, tính ăn mòn của nó rất đáng sợ lại còn tự mang linh tính. Ý của Gia Thố là kêu mình cầm lá của nó gói lươn ăn.
“Phật Gia, trước đây cậu toàn kê đơn như vậy sao?”
“Lấy nguyên liệu ngay tại chỗ.” Gia Thố giơ tay với hắn ý bảo hắn ăn mau đi.
“Phật gia, tôi nhắc lại một lần nữa, nếu như cậu chơi tôi vậy tôi cũng không chơi với cậu đâu, cậu biết bây giờ cậu hoàn toàn không đánh lại tôi, lát nữa tôi sẽ đi gọi điện cho hòa thượng.”
“Sao lại nói nhảm nhiều như vậy, không phải trước đây khẩu vị của cậu rất tốt hay ăn tạp sao, đồ tốt như vậy, đáng tiếc bây giờ cảnh giới của tôi không đủ không thể tiêu hóa được, bằng không làm sao có khả năng cho cậu được lời.”
Tô Bạch hơi ngẩng đầu, dùng lá cây gói con lươn lại, lá và lươn đều không phải thứ dễ đối phó, hai cái này vừa chồng lên nhau thôi mà Tô Bạch đã cảm thấy tay của mình sắp không đưa vào miệng nổi. Cảm giác đau đớn bỏng rát có thể cảm giác được rõ ràng, đồng thời còn đang không ngừng có tiếng giòn tan “bùm bùm” truyền tới, cảm giác này giống như một người cầm tấm sắt đã nung lên định gắn với một tấm sắt nóng khác rồi hai cái này cùng nuốt nhau ấy, đồng thời con lươn này còn đang ở bên trong không ngừng ngoáy tới ngoáy lui.
Dường như đang nói mau ăn tao đi, tao rất tươi, rất tươi đó…
Phật Gia còn đang ở bên cạnh thúc giục: “Đại gia, mau dùng lươn đi.”