Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1164 - Chương 1164 Sắp Trèo Lên Rồi? 1

Chương 1164

Sắp Trèo Lên Rồi? 1


Tô Bạch cảm thấy Gia Thố càng ngày càng ngu ngốc, ngay cả “dùng lươn” cũng đều nói ra rồi, có ý đồ khiến người buồn nôn, nếu không phải trong tay mình đang cầm lươn bọc lá chuẩn bị nuốt thì hắn thật sự muốn thở dài một tiếng: Đức tính của người đọc sách xưa không bằng nay.


Ngay cả Phật gia cũng đã biến thành cái bộ dạng này, Tô Bạch vẫn còn nhớ lần đầu tiên khi gặp anh ta ở Tây Tạng, Phật gia để trần nửa người trên, lưng đeo một thanh sài đao giết liền mấy người để thanh lý môn hộ, khi đó Phật gia rất kiệm lời, không thích để ý đến người khác bao nhiêu, hoàn toàn là hai người khác nhau so với hiện tại.


Nhưng Tô Bạch biết rõ tăng nhân chú trọng một câu nhập gia tùy tùng, hòa thượng đi mở đại hội Phật giáo và Gia Thố cũng biết ra ngoài đi dạo cùng ăn khuya, có khả năng hai người đều đang tìm cơ hội đột phá tầng cửa sổ đó.


Hắn há miệng hai tay cầm con lươn, mắt nhắm chặt rồi trực tiếp bỏ con lươn vào miệng mình.


Lá vào miệng lập tức tan ngay, còn con lươn thì lại ngoáy loạn ở trong miệng, trong nháy mắt hai thứ này đã tiến vào trong bụng Tô Bạch, hoàn toàn không có quá trình nhai nuốt, ngược lại cách ăn rõ ràng có hơi mất tự nhiên còn cảm thấy rất chán ghét, nhưng thứ bị ăn lại rõ ràng rất chủ động.


“Vù!”


“Vù!”


Trong phút chốc, Tô Bạch chỉ cảm thấy cả người mình từ trên xuống dưới giống như bị phết lên một tầng dầu đồng thời còn châm thêm lửa, cảm giác ngọn lửa bùng lên khiến người rất khó chịu, với lực ý chí có thể nói là biến thái này của hắn vậy mà lúc này lại có loại cảm giác khủng hoảng sắp sụp đổ.


“Ư…”


Tô Bạch nghển cổ, hai tay tự bóp cổ mình, cả người trượt xuống quỳ dưới sô pha.


Gia Thố đứng bên cạnh hắn đang kết ấn bằng hai tay, một chuỗi cót châu xuất hiện sau đó vung ra, cốt châu tản ra ánh sáng màu lan lơ lửng trên đầu Tô Bạch, đối với hắn mà nói có một loại cảm giác mát mẻ đang ập tới lập tức khiến cơn đau của mình giảm đi không ít vào lúc này.


“Mới đầu thì khó chịu nhưng từ từ sẽ ổn thôi.” Gia Thố nhắc nhở.


Thật ra, cũng không cần lời nhắc nhở này của anh ta thì bản thân Tô Bạch cũng biết mức độ nặng nhẹ trong lòng, nếu đã nuốt xuống vậy phải chuẩn bị sẵn sàng ứng phó, tên đã bắn đi không thể lấy lại được.


Bé con không có ở đây, Tô Bạch cũng có thể không kiêng dè mà xõa tới bến, tiếng gầm gừ không ngừng truyền tới, hắn trông giống như một con hung thú không ngừng dùng nắm đấm đánh lên mặt đất.


Phật gia đứng ở bên cạnh vừa hộ pháp cộng thêm bôi “dầu cù là” cho Tô Bạch vừa nhìn hắn đau đớn đến phát điên ở nơi đó, gạch tráng men đã bị hắn đập ra rất nhiều hố, điều này không khỏi khiến khóe miệng của Phật gia có hơi co rút.


Trong lòng anh ta cũng biết rõ mức độ kiên cố của căn nhà này, mình cầm sài đao bổ cũng không thể để lại nổi một vết tích trên vách tường, nhưng cái thứ hàng trước mắt này lại đập ra nhiều hố như vậy.


Phật gia thở dài một hơi, trong lòng vẫn cảm thán rốt cuộc sự chênh lệch giữa thính giả cao cấp và người có thâm niên thật sự quá lớn.


Anh ta nhìn quần áo trên người Tô Bạch rồi hít một hơi thở sâu, anh ta cũng biết rõ gần đây mình đã như biến thành một người khác, có hơi không nhớ rõ mình của ba năm trước còn là một lạt ma ngồi ở vị trí cao nhất trong chùa nhìn tín đồ quỳ bái mình, trong lòng cũng không có cái gọi là trách nhiệm của đại nghĩa, cả người sống giống như một người dân thành phố nhỏ.


Không lễ Phật, không tụng kinh cũng không tu luyện, mỗi ngày đều đọc báo nghe nhạc sau đó đi ra ngoài kiếm hàng vỉa hè ăn một bữa khuya, sống không thể tính là không có mục đích, nhưng thật sự đã thay đổi rất nhiều so với mình trước đây.


Nhưng cũng vì vậy, mà dường như bây giờ anh ta đối với cuộc đời của mình và góc nhìn đối với cuộc sống cũng có sự thay đổi rất lớn, thế giới trong mắt anh ta đã có thêm một tầng ý nghĩa khác.


Cho dù không có mình thì quốc gia nên làm việc gì vẫn sẽ làm việc đó, thống nhất và bền vững trong cả tương lai, đây là một xu thế tất yếu, chuyện mà mình vẫn luôn quan tâm trước đây ngay khi mình không làm gì cả, dường như cũng không gợn lên sóng gió gì.


Một loại xu thế chung đè nén xuống, những người và thế lực mà mình cảm thấy chính là tai họa cứng đầu trước đây, dưới loại đại thế này đều thành thằng hề ngớ ngẩn hết.


Nói ngắn gọn chính là Trái Đất có thiếu ai cũng vẫn quay cả thôi.


Đây là trào lưu cũng là nhân quả, một loại nhân quả to lớn cũng càng vĩ mô hơn.


Gia Thố không kìm lòng được mà thất thần, đương nhiên lúc này thất thần với không thất thần cũng đã không còn liên quan gì nữa, bởi vì rất rõ ràng Tô Bạch đã trải qua thời kỳ đau đớn lúc mới đầu, khí tức cũng dần trở nên bình ổn hơn.


Đương nhiên, thật ra hiệu quả và hiệu ứng vẫn còn đang tiếp tục lên men và đang tiếp diễn, chỉ có đau đớn có khả năng giảm bớt, đương nhiên cũng có khả năng là Tô Bạch đã quen rồi.


Đối với lực ý chí tinh thần có thể nói là cấp bậc biến thái này của Tô Bạch, Gia Thố cảm thấy mình đã trở thành duy nhất trong đám bạn chơi chung từ nhỏ bị giết đó cũng cảm thấy có hơi líu lưỡi, nhưng nghĩ lại cũng có thể giải thích được, tuy rằng thời thơ ấu của mình luôn đi kèm với máu, lửa và chém giết, nhưng ít nhất cũng được tính là một con đường rõ ràng để mình đi từng bước đến, cho dù phía sau có là những dấu chân máu, nhưng Tô Bạch trước thì được sắp đặt cho trải nghiệm cuộc đời của một người bình thường, sau đó trên cơ sở hắn là một người bình thường có tam quan tiến hành bóp méo thậm chí là phá vỡ hắn, đây mới là khủng khiếp và cũng là dày vò hơn.


“Hừm… hộc…”


Chương 1164

Bình Luận (0)
Comment