Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1182 - Chương 1182 Cách Tồn Tại Của Cha Mẹ Tô Bạch 1

Chương 1182

Cách Tồn Tại Của Cha Mẹ Tô Bạch 1


Chiếc xe lái vào trong khu biệt thự, sở hữu được một căn biệt thự rộng lớn ở nơi tấc đất tấc vàng như Thượng Hải này, trước mắt đối với phần lớn người bình thường mà nói đây lại là một loại chuyện chỉ có thể mong mà không thể thành.


Giải Bẩm xuống xe, trông thấy Lương Sâm đang ngồi bên hồ bơi đọc báo ở trước mặt, vấn đề ở chung giữa bọn họ mãi mãi đều đơn giản như vậy và cũng rất yên tĩnh.


Bởi vì Lương Sâm vẫn khiêm tốn trước sau như một thậm chí có thể nói là nhát gan, cho nên biết người biết anh ta thật ra không nhiều, so với “hành động vĩ đại” xóa sổ một thành phố lúc trước của Lệ Chi thì Lương Sâm thật sự quá không có cảm giác tồn tại.


Nhưng Giải Bẩm biết Lương Sâm chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài, anh ta nhát gan, anh ta sợ hãi, thậm chí khi đối mặt với một tia khí tức của Phát Thanh giáng lâm anh ta còn trốn dưới chân bàn nước mắt giàn giụa. Nhưng có thể sống được đến hiện tại hơn nữa bây giờ cũng đã trở thành đại lão chứng Đạo, làm sao thật sự đơn giản như vậy?


Đặc biệt là dưới sự hợp tác của mập mạp và Giải Bẩm, thực lực của Lương Sâm đã bị vạch trần và bị Phát Thanh ép phải đi chứng Đạo, anh ta của hiện tại thật sự chỉ đang đợi một chiếc vé của chuyến tàu hỏa tiếp theo mà thôi.


Sợ hãi?


Khủng hoảng?


Nhát gan?


Hèn nhát?


Lúc này dường như đều không có ý nghĩa gì cả, đối với Lương Sâm của hiện tại mà nói, anh ta đã không có không gian chọn lựa và đường cứu vãn nữa.


“Về rồi à.” Lương Sâm thu tờ báo lại và nhìn về phía Giải Bẩm, sau đó nhìn thấy thứ được bọc trong tây trang mà anh ta cầm trong tay.


“Xem ra kết quả không tốt cho lắm.” Lương Sâm dùng một tay xoa cằm một tay còn lại bưng cốc nước đá ở bên cạnh lên uống một ngụm.


“Hiệu quả rất tốt nhưng kết quả lại không tốt cho lắm, đối với người có tâm tính thật sự kiên cường mà nói, trên cơ bản rất khó đạt được tác dụng mang tính tuyệt đối, cho dù biết rõ chuyện bí mật của cậu ta từ trước và cho dù là có nhắm trúng bia thì cũng không làm nên chuyện gì như cũ, ít nhất đối với thính giả cao cấp mà nói cũng không tính là việc có tính khiêu chiến gì.”


Giải Bẩm đáp rất thẳng thắn.


“Anh tức đấy à?” Lương Sâm bắt được tâm trạng của Giải Bẩm.


“Cậu ta biết rồi.” Giải Bẩm đáp lời.


“Ồ.” Lương Sâm gật đầu: “Tôi còn tưởng phải qua một thời gian cậu ta mới biết đấy.”


“Việc này khiến tôi rất khó xử.” Giải Bẩm bước tới, cầm bình nước trên bàn rót một cốc nước rồi lấy vài viên đá từ trong thùng đá bỏ vào, sau đó uống một hơi cạn sạch, anh ta cảm thấy mình cần phải hạ hỏa.


“Anh đang thương cảm cho cậu ta?” Dường như Lương Sâm cảm thấy rất hứng thú với cảm xúc của Giải Bẩm, có hơi giống một cô vợ trẻ đang thẩm tra xem mình có khả năng bị cắm sừng hay không.


“Không đến mức đó.” Giải Bẩm nhìn anh ta: “Nhưng chắc hẳn cậu ta rất tức giận bởi vì chúng ta đã coi cậu ta thành vật thí nghiệm.”


“Cậu ta tức thì tức thôi.” Lương Sâm hoàn toàn không để ý đến loại chuyện này, chuyện mà anh ta để ý thật sự càng ngày càng ít đi, trước đây nguyên nhân của phần lớn nỗi sợ và sự hèn nhát của mình là vì vẫn còn đường lui nhưng bây giờ đã không còn đường lui nữa, anh ta cũng trở nên không còn gì sợ hãi, thi thoảng có đôi khi buổi tối cầm kính viễn vọng ngắm sao cũng có thể nhận được một loại cảm giác trước đây chưa từng có: “Sự ra đời của cậu ta vốn chính là vật thí nghiệm của hai người đó, bây giờ lôi ra cũng bị chúng ta coi thành vật thí nghiệm không phải chính là số mệnh sao?”


Nói xong, Lương Sâm bật cười: “Cậu ta tức rồi thì có thể làm được gì?”


Đúng vậy, cậu ta tức rồi thì có thể làm được gì?


Giải Bẩm anh nghe lời tôi đi đùa giỡn cậu ta, nhưng anh cũng là thính giả cao cấp hơn nữa thời gian thăng cấp còn lâu hơn cậu ta, lẽ nào còn sợ cậu ta sao?


Nói đến trường hợp xấu nhất thì anh ta vẫn chưa ngồi xe lửa rời đi đâu.


“Tôi vẫn luôn cảm thấy cậu ta là một người rất thú vị.” Giải Bẩm giải thích: “Giữ mối quan hệ khá tốt với cậu ta có khả năng có đôi khi sẽ mang tới lợi ích rất lớn.”


“Anh bị sức hút nhân cách của cậu ta thu hút rồi sao?” Nụ cười của Lương Sâm trở nên hơi Âu Mỹám: “Sức hút nhân cách của một tên thần kinh?”


“Ông chủ.” Giải Bẩm thở dài: “Trước đây anh không thế này.”


“Bốp!”


Một cái tát rơi lên trên mặt trái của Giải Bẩm.


Giải Bẩm không cử động và Lương Sâm cũng không cử động, nhưng thật ra rất rõ ràng Giải Bẩm đã bị Lương Sâm tát một cái.


“Chuyện của tôi cũng không cần anh phán xét, anh chỉ là một trợ lý của tôi, thư ký của tôi, là bạn của tôi, đồng thời anh còn là một kẻ phản bội, nếu không phải lúc đầu anh phá giải phong ấn của tôi thì tôi cũng không đến mức đi đến bước đường này.”


Giải Bẩm lấy ra một cái khăn tay nhẹ nhàng lau vết máu bên khóe miệng của mình, một cái tát này rất đau nhưng anh ta vẫn tỏ vẻ khá thản nhiên.


Lương Sâm nhìn Giải Bẩm, ánh mắt vốn lạnh thấu xương lại dần dần trở nên như hòa hơn: “Lúc đầu anh nói tôi hèn nhát không dám thăng cấp cho nên chặn bước anh, cũng vì vậy anh mới phá giải phong ấn phân thân của tôi ép tôi đi chứng Đạo, thật ra tôi không trách anh, người không vì mình trời tru đất diệt, huống chi còn là thính giả.”


Giải Bẩm đã từng nói là vì tình yêu của anh ta với Lương Sâm cho nên không bằng lòng nhìn thấy Lương Sâm sống hèn mọn như vậy. Nhưng lý do này chỉ là một trong số đó mà thôi hơn nữa còn thuộc về một lý do khá dễ nghe.


Lương Sâm có thể tin nhưng cũng có thể không tin.


“Cha mẹ của cậu ta đã thành công trốn được ánh mắt của Phát Thanh, tôi thật sự rất tò mò rốt cuộc bọn họ đã làm thế nào?” Lương Sâm vẫn nói ra mục đích thật sự của mình.


“Vậy, anh có phát hiện ra gì không?” Giải Bẩm hỏi.


Lương Sâm lắc đầu: “Biết tại sao một nam một nữ đó lại trở thành vợ chồng trên danh nghĩa không?”


Giải Bẩm không lên tiếng mà đợi anh ta nói tiếp.


“Trong toàn bộ thế giới hiện thực, thật ra đến đâu cũng có ánh mắt của Phát Thanh, nó không có chỗ nào không ở và không có gì là không thể, nhưng thật ra Phát Thanh cũng có tính giới hạn trong chủ nghĩa giáo điều của mình.


Chương 1182

Bình Luận (0)
Comment