Chương 1181
Bóng Tối Dưới Ánh Đèn! 2
Giải Bẩm liếc mắt nhìn Tô Bạch với vẻ hơi bất ngờ: “Đúng rồi, quên mất hỏi cậu chuyện ngày trước ở Quảng Châu, cậu cũng gặp được thứ gặp ánh sáng là chết đó, đúng không?” Rõ ràng Giải Bẩm đã thông qua cách của mình để biết được một vài tin tức.
“Tương tự thế.” Tô Bạch nghĩ đến miếng vàng đó, miếng vàng đó cũng vậy, chỉ có thể tự mình trốn trong góc không thu hút sự chú ý của người khác mà sống tự do tự tại, một khi xuất hiện trong tầm nhìn của người đời cũng có nghĩa lập tức bị giết chết.
“Đáng tiếc.” Vừa nghĩ đến đây, Tô Bạch lại nói với vẻ hơi tiếc hận: “Tôi cảm thấy anh thay vì tiếc hận con trùng đó còn chẳng bằng tiếc cho bia mộ vừa bị anh bóp nát một cách trực tiếp đơn giản và thô bạo kia thì hơn, trong ngôi mộ này chắc chắn có gì đó huyền ảo, bằng không không có khả năng bảo vệ cho con trùng đó hơn nữa có thể khiến con trùng này phát huy công hiệu.”
Giải Bẩm nghe vậy cũng gật đầu, quả thật, con trùng này vốn không có tác dụng đối với mình, bởi vì mình không thể sở hữu nó, nhưng bia mộ này lại có khả năng cực kỳ đáng sợ, không chỉ có thể phong kín con trùng này ngăn cách cảm ứng của thế giới pháp tắc này mà đồng thời còn có thể không ảnh hưởng đến năng lực mà con trùng này phát huy ra.
“Tôi nhặt mảnh vỡ của bia mộ này về cho ông chủ của tôi xem một chút vậy.” Giải Bẩm lập tức cởi tây trang của mình xuống rồi đựng khối bia đá vào trong tây trang.
“Anh nói xem, đầu tiên người phụ nữ này đặt một bức ảnh của Huân Nhi vào trong bia mộ sau đó cố tình thay đổi ảnh chụp chung, bây giờ ở đây lại xuất hiện Tương Tư trùng, rốt cuộc bà ta muốn làm gì?”
Tuy rằng có rất nhiều khi Tô Bạch cũng không hiểu hành động của một nam một nữ này cho lắm, nhưng lần này, rõ ràng đã có hơi khó hiểu, đây cũng tính là một loại thí nghiệm sao?
“Đại khái là muốn truyền đạt tin gì đó cho cậu chăng?” Giải Bẩm đoán: “Nhưng tôi cũng không chắc chắn, một người làm con trai như cậu còn không biết thì một người ngoài như tôi lại càng không thể đoán ra được hơn.”
Ở đây đã không còn chuyện gì khác, con trùng đã bị sét đánh chết, nguyên nhân cũng đã tìm được, tuy rằng mục đích của cô gái đó xuất hiện vẫn chưa rõ ràng nhưng ít nhất ở lại nghĩa trang này đã không có ý nghĩa gì nữa, hai người rất nhanh đã đi đến cửa cổng bên kia, lúc này người đàn ông lưng còng đang dựa vào bên cửa hơi run rẩy, mười ngón tay của anh ta đã đứt tám ngón và còn đang chảy máu đầm đìa.
Giải Bẩm đi qua đá đối phương một cước.
“Sau thế giới chuyện xưa tiếp theo cũng không phải không thể mọc về được, tối nay đến chỗ tôi, tôi xem có thứ gì có thể cho anh không.”
“Cảm ơn đại nhân.” Đối phương lập tức đứng dậy một cách rất cung kính giúp Giải Bẩm mở cửa.
“Cậu ngồi xe tôi về hay là tự mình bắt xe về?” Giải Bẩm hỏi Tô Bạch.
“Tự tôi về được.”
“Được, nếu như từ mảnh vỡ bia mộ này có tin tức gì tôi sẽ thông báo cho cậu một tiếng.” Giải Bẩm trực tiếp đặt mảnh vỡ được bọc bằng tây trang lên vị trí ghế phụ, sau đó lái xe rời khỏi rơi nào.
Sau khi người đàn ông lưng còng khom người nói lời tạm biệt với Tô Bạch cũng nhanh chóng rời khỏi đây.
Gần đây bắt xe không thuận tiện cho lắm nên một mình Tô Bạch đi dọc theo con đường nhỏ bên ngoài khu nghĩa trang, đợi đi đến giao lộ ở đầu bên kia lượng xe đã nhiều hơn.
Gần đây có rất nhiều chuyện, ngoại trừ mình thăng cấp thành thính giả cao cấp ra thì còn có cái gọi là địa ngục trong ký ức của xác nữ và người mẹ hờ đó của mình đột nhiên làm ra chuyện này rốt cuộc là có mục đích gì.
Tô Bạch thật sự không muốn nghĩ bà ta theo chiều hướng tốt, ví dụ nói như truyền cho mình tin tức gì đó, bởi vì người phụ nữ này đã bắt con trai của mình đi đồng thời bà ta cũng có thể coi con trai mình thành vật thí nghiệm mà thoải mái điều khiển, cô nhi viện đó lại càng thành một cái nôi của thính giả, rất nhiều đứa trẻ mồ côi có thân thế đáng thương còn phải trở thành thính giả chết trong nỗi sợ hãi, đồng thời ngay cả thi thể em gái ruột của mình cũng dùng xong rồi mặc cho bà ấy hư thối đấy thôi.
Một người có thể tàn nhẫn nhưng lại có thể tàn nhẫn đến triệt để như vậy, phỏng chừng đến ngay cả thính giả có thủ đoạn độc ác cỡ nào cũng sẽ phải tặc lưỡi.
Nhưng đi rồi lại đi nghĩ rồi lại nghĩ, đột nhiên Tô Bạch lại dừng bước chân, bất chợt hắn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hình như ngay từ đầu mình đã rơi vào một loại khái niệm ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, nói cách khác, ngay khi mình nhìn thấy bức ảnh đó đã nghĩ ngay đến bà mẹ hờ đó của mình, nhưng nếu thật sự là bà ta vậy tại sao bà ta lại muốn đặt bức ảnh này bên dưới bia mộ?
Đó không phải đang nói rõ với mình là bà ta làm sao?
Cho dù bà ta tới nhà mình mang bé con đi còn không để lại đôi câu vài lời, dường như bà ta khinh thường việc giải thích và cũng chẳng muốn phải giải thích, nhưng lần này hình như thật sự quá mức tận tâm rồi.
Từ ảnh tự sướng đến bức ảnh của Huân Nhi, tất cả lộ ra cảm giác thao túng người quá rõ ràng.
Tục ngữ nói chẳng ai hiểu con bằng mẹ, nhưng thật ra câu nói này cũng có thể nói ngược lại, sự hiểu biết của Tô Bạch về người phụ nữ đó chính là bà ta là một người phụ nữ kiêu ngạo đến mức gần như biến thái, ngoại trừ bản thân bà ta ra toàn bộ những thứ khác đối với bà ta mà nói đều là mây bay.
Bây giờ hình như mình có hơi không quan tâm đó là chậu phân gì mà đều úp lên đầu người phụ nữ đó hết.
“Nếu không phải bà ta làm vậy còn là ai được nữa?”
Tô Bạch suy nghĩ lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối trong đầu mình, đột nhiên hắn phát hiện ra lần này mình thật sự đã bỏ qua vấn đề ngay bên cạnh mình.
Hắn rút một điếu thuốc ra nhưng không châm mà trực tiếp đưa vào trong miệng rồi từ từ cắn, sau đó lôi di động ra nhấn số điện thoại của Giải Bẩm, điện thoại được kết nối rất nhanh.
“Alo, Tô Bạch, không gọi được xe sao? Hay bây giờ tôi quay lại đón cậu?”
“Chơi vui không?” Tô Bạch hỏi.
Đối phương im lặng.