Chương 1180
Bóng Tối Dưới Ánh Đèn! 1
Bóng hình của cô gái hoàn toàn biến mất, bóng tối xung quanh cũng hoàn toàn rút đi nhưng trên bia mộ cách đó không xa thì lại lóe lên một tia sáng màu lam nhạt giống như có một quỷ hỏa đang nổi trên đó.
Lúc này Giải Bẩm mở mắt, trước đó anh ta đã đóng kín toàn bộ cảm giác cho nên cũng không nghe thấy câu nói cuối cùng đó của Tô Bạch, nếu như nghe thấy phỏng chừng bây giờ đã sớm bắt đầu chế giễu rồi.
“Hình như bia mộ này không phải của các cậu.” Sau khi Giải Bẩm đứng dậy đã trực tiếp đi về phía bia mộ phát sáng đó.
Tô Bạch cũng cùng đi qua đó, một loạt chuyện trải qua trước đó khiến hắn có chút hiểu về Huân Nhi và Sở Triệu hơn, vừa rồi loại cảm giác đó gần như hoàn toàn tiếp cận và cộng hưởng với nội tâm của bạn, sẽ khiến người ta không kìm lòng được mà lún sâu vào sau đó lại tương đương với dùng tay của mình bóp mình ngất xỉu.
Giải Bẩm đi đến trước bia mộ, đây là một bia mộ trống và trên đó không có hình ảnh cũng không có họ tên.
“Đây là lần thứ hai trong hôm nay tôi quật mộ rồi đấy.” Giải Bẩm vừa nói vừa duỗi tay nắm đỉnh bia mộ, lòng bàn tay phát lực, bia mộ lập tức vỡ nát, sau đó trong bia mộ xuất hiện một con đom đóm màu lam. Con đom đóm này chỉ to cỡ móng tay là cùng nhưng ánh sáng mà nó tản ra quả thật có hơi quá chói mắt.
“Hừm…” Giải Bẩm mím môi, duỗi hai tay tới định bắt con đom đóm lại, nhưng trong phút chốc giữa trời quang lại nổi lên tiếng sấm “đoàng” một tiếng, một đường thiên lôi giáng xuống vừa vặn rơi vào vị trí mà bia mộ vốn đang đứng.
Tô Bạch lùi lại theo bản năng, tia sét này tới rất đột ngột nhưng chắc chắn có liên quan đến con đom đóm kỳ quái này.
Giải Bẩm cắn răng trông có vẻ đang rất tiếc nuối nhưng lúc này anh ta cũng không thể không từ bỏ, cũng bắt đầu lùi về sau.
Tất nhiên thính giả cao cấp mạnh mẽ nhưng bọn họ vẫn chưa tự tin đến mức cảm thấy mình có thể chống lại được pháp tắc của thế giới này.
Sau khi tia sét giáng xuống, vị trí bia mộ vốn ở bị đánh ra một cái hố nhỏ rộng nửa mét vuông, cái hố này quả thực rất nhỏ thậm chí Tô Bạch tùy tiện đấm một quyền xuống đất cũng có thể tạo ra một cái hố to hơn. Nhưng nếu có người đầu óc nhúng nước muốn kiên cường chống cực vậy thì xin lỗi, lập tức sẽ có tia sét thứ hai và thứ ba thuận tiện đánh xuống, đến khi đó một tia sét có thể sẽ thô như cột điện.
Mập mạp từng nói với Tô Bạch thật ra dụ lôi thuật tương đương với một gửi báo cáo nhỏ cho thiên địa pháp tắc, thường mà nói dụ lôi thuật có hiệu quả tốt nhất khi đối phó với sự tồn tại âm tà. Một mặt là vì bản thân sức mạnh của sấm sét vốn có hiệu quả phá tan và xua đuổi tà ma, một mặt khác chính là chỉ cần là một thế giới bình thường, là thế giới hiện thực cũng được mà thế giới chuyện xưa cũng thế, đều có một loại cơ chế tự mình điều hòa giống như cơ thể người, bạn gửi một báo cáo nhỏ cho trời, nói với pháp tắc của thế giới này rằng ở đây có thứ xấu vậy sét sẽ tự nhiên giáng xuống hủy diệt nó.
Cho nên, dụ lôi thuật là một mượn dùng pháp tắc của thế giới, phần lớn việc tiêu hao của người sử dụng là ở chỗ làm thế nào để gửi báo cáo lên trời, về phần cuối cùng sét đánh xuống ngược lại cũng không có một chút liên quan gì đến người thi pháp hết.
“Ôi, vừa rồi tôi còn tò mò sao thứ này có thể tồn tại được, quả nhiên là vừa lộ mặt đã bị sét đánh.” Giải Bẩm chống hai tay vào hông trông có hơi bất đắc dĩ.
“Đây là loại trùng gì?” Tô Bạch hỏi.
Theo quan điểm của Tô Bạch, chắc hẳn con trùng này có liên quan đến toàn bộ hiện tượng lạ trước đó thậm chí năng lực của nó cũng có ảnh hưởng đến thính giả cao cấp.
“Tương Tư trùng của Tây Vương Mẫu.” Có vẻ tâm trạng của Giải Bẩm không được tốt: “Trước đây tôi từng tiến vào một lăng mộ thời Chu trong thế giới chuyện xưa đã từng nhìn thấy con trùng này trong bức tranh ở đó, chủ nhân ngôi mộ thời Chu này là một thầy coi bói nhưng đồng thời cũng kiêm luôn nuôi dưỡng các loại linh trùng, trong huyệt mộ của ông ta có rất nhiều bình đựng trùng, khi ấy tôi cũng suýt thì chết ở trong đó.
Nhưng con trùng có thể được chủ nhân ngôi mộ khắc tranh lên tường đó rõ ràng chính ngay cả bản thân ông ta cũng không có cách nào nuôi ra được loại trùng cao cấp như vậy, cho nên mới mang theo tiếc nuối khắc nó lên bức họa trên tường, coi như là tâm nguyện chưa thành.”
“Tương Tư trùng của Tây Vương Mẫu?” Tô Bạch thật sự không hiểu cái này cho lắm, ngược lại hắn có biết một chút về hình tượng Tây Vương Mẫu, mọi người quen chính là Vương Mẫu nương nương mở tiệc Bàn Đào trong [Tây Du Ký], nhưng trên thực tế bà ta còn có một hình tượng khác, nghe nói con người bà ta rất xuề xòa, có mặt và đuôi của dã thú được xem là một loại yêu vật.
“Biết Mục thiên tử không? Hoàng đế thứ năm của vương triều nhà Chu đã từng tiến về phía Tây tìm kiếm Tây Vương Mẫu, sau khi gặp được hai người còn cùng nhau đi dạo bên Giao Trì, nhưng chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn thiên tử này nói mình phải rời đi, muốn đi cải thiện cuộc sống của dân chúng để thiên hạ thái bình. Sau đó nói với Tây Vương Mẫu cho mình thời gian ba năm chỉnh đốn xong thiên hạ của mình rồi lại về đây tìm bà ta.
Nhưng trên thực tế vị thiên tử này cũng tương tự với Chu Hậu Chiếu thời triều Minh, thích tiệc tùng thích vui chơi thích đánh trận, cũng là một người có tính cách thất thường, sở dĩ nói hẹn ba năm này vì trăm dân trong thiên hạ mà tạm thời ly biệt, cũng có hơi giống cái cớ không chịu trách nhiệm sau khi hẹn hò thành công.
Nghe nói Tây Vương Mẫu đã ở núi Côn Luân đợi rồi lại đợi, dùng nước mắt tương tư của mình nuôi ra trứng trùng và rồi nuôi ra một loại Tương Tư trùng này.”
“Tính cách của Tây Vương Mẫu cũng rất đặc biệt, tâm trạng tốt nuôi ra trùng mà tâm trạng kém cũng nuôi trùng, nhưng rất dễ nhận thấy, tuy rằng không biết tại sao con trùng này lại xuất hiện ở đây, nhưng trong thế giới hiện thực nó là thứ không được phép xuất hiện cho nên một khi xuất hiện nhất định phải chết.”