Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1179 - Chương 1179 Tôi Có Bệnh Về Phương Diện Đó 2

Chương 1179

Tôi Có Bệnh Về Phương Diện Đó 2


“Ha ha, vấn đề là bây giờ chị ấy không còn ở đây, hơn nữa, có trời mới biết chị ấy còn có thể trở về được không.” Triệu Thiến Thiến vung tay: “Tôi đi đây, đừng quên lời tôi nói, chúng tôi đã bàn bạc với nhau rồi, lần sau anh còn mở miệng thông báo chúng tôi làm chuyện gì thì chúng tôi sẽ không nhận, trừ phi là Thần Quang ra mặt.


Còn nữa, Hải Mai Mai, anh chỉ am hiểu mặc quần áo, đánh đàn rồi sửa móng tay của anh mà thôi, làm người phát ngôn hoặc là làm người lãnh đạo của một đội ngũ thì anh thật sự không xứng cho lắm đâu.”


Vừa dứt lời, cơ thể của Triệu Thiến Thiến lại hóa thành một đống kim loại lỏng chảy về phía đã tiến vào, cả người cũng biến mất không còn thấy đâu.


Đợi sau khi xác nhận Triệu Thiến Thiến đã rời đi, vẻ tức giận trên mặt Hải Mai Mai cũng biến mất nhanh chóng, anh ta quay người đối diện với cửa sổ sát đất: “Chị, một đám trẻ nhỏ trước đây ở bên cạnh gọi chị là chị cả rồi để một mình chị ở bên ngoài làm việc kiếm tiền nuôi sống mình đều đã biến thành cái dạng này rồi đấy.” Hải Mai Mai phun ra một hơi: “Ngày vui ngắn chẳng tày gang.”


Bóng tối lập tức dày đặc trở lại, điều này có nghĩa đột nhiên có trong phút chốc người nào đó đang tin vào âm mưu này, trong lúc nhất thời lại rót một loại sức mạnh vào trong môi trường phức tạp ở nơi này.


Giải Bẩm vốn cho rằng là Tô Bạch lại tiến hành thôi miên bản thân chiều sâu, nhưng khi quay đầu nhìn lại anh ta lại thấy phía sau Tô Bạch có một cô gái đang đứng, cô ta đang cười tươi như hoa. Mà bộ dạng của cô gái này lại giống y như đúc với cô gái ở trong bức ảnh đó.


Lẽ nào, đây không phải là trò bịp bợm?


Bóng tối lại càng nặng hơn vài phần!


Một làn khói thổi tới từ sau người Tô Bạch và lướt qua cổ hắn, bàn tay đó còn đang đặt trên vai mình rõ ràng rất thân thiết cũng rất tự nhiên, như thể giữa hai người đã sớm rất quen thuộc và cũng có sự ăn ý rất lớn.


“Này Đại Bạch, anh thật sự quên mất em rồi sao?” Giọng nói của cô gái rất trong trẻo giống như tiếng hót của chim sơn ca, đặc biệt là ở trong hoàn cảnh vắng vẻ này, giọng nói càng trở nên kỳ ảo giống như âm thanh trong phòng thu âm hơn.


Tô Bạch quay người lại chỉ thấy một cô gái mặc yếm bò đứng ở trước mặt, cô gái có bộ dáng thanh tú, trên mặt còn mang theo chút bầu bĩnh đáng yêu rất vừa vặn, chỉ là dáng người có hơi mờ ảo, rõ ràng không phải xác thịt nhưng hình như cũng không phải thể linh hồn mà càng giống như một loại hình chiếu được tạo ra dưới tác dụng của ánh sáng và bóng tối.


“Được, cô có thể tự giới thiệu một chút.” Tô Bạch lặng lẽ rút một điếu thuốc nữa ra.


“Em biết ngay mọi người sẽ quên em mà.” Cô gái đáp với vẻ bất đắc dĩ: “Bởi vì em đã động đến một bí mật, sau khi em chết Phát Thanh nhất định phải xóa ký ức liên quan đến em của các anh bao gồm cả thính giả các anh. Đại Bạch, anh và Huân Nhi đã ở bên nhau rồi sao?”


Đột nhiên cô gái này hỏi, cảm giác lối suy nghĩ này thật sự có hơi phân tán, nhưng chính vì cách nói chuyện này ngược lại càng khiến người ta cảm thấy độ đáng tin cao hơn.


Giải Bẩm bước từng bước tới, hiển nhiên cũng đã nghe được cuộc đối thoại giữa Tô Bạch và cô gái này, nhưng lúc này anh ta lập tức khoanh chân ngồi xuống, phong bế toàn bộ mọi thứ của mình.


Bóng tối giảm đi non nửa.


Đây là một cách làm đùn đẩy tai họa, ý tứ chính là không cần biết là thật hay giả lão tử cứ tự phong bế mình đã, như vậy cũng sẽ không có phiền não và môi trường kỳ quái này cũng không thể tiếp tục hấp thụ sức mạnh trên người mình được nữa, về phần có tin hay không, một mình Tô Bạch cậu tự quyết định là được.


Đối với thính giả cao cấp mà nói, hiển nhiên nơi này nguy hiểm và kỳ quái nhưng chắc chắn không đến mức có thể uy hiếp đến sinh tử của bọn họ, cho nên Giải Bẩm mới dứt khoát đóng vai quần chúng hóng chuyện của mình đến cùng.


“Không.” Tô Bạch đáp lại một cách rất ngắn gọn, vẻ mặt của hắn cũng bình tĩnh và trong con ngươi cũng không mang theo một chút tình cảm nào, nhưng bóng tối xung quanh cũng không vì sự rút lui của Giải Bẩm mà hoàn toàn biến mất, cũng có nghĩa bây giờ Tô Bạch vẫn còn đang trong giai đoạn bán tín bán nghi.


“Cô ấy vẫn luôn có ý với anh.” Cô gái đi tới bên cạnh Tô Bạch một cách đầy tràn đầy sức sống, lại nói với vẻ buồn rầu: “Nói thật, em vốn vẫn còn hơi ghen tị, em sợ sau khi em chết anh sẽ hoàn toàn ở bên cạnh cô ấy, bởi vì em biết có lẽ Phát Thanh sẽ thay đổi ký ức của các anh để xóa sạch em đi, cũng chính là cho một người khác bổ sung vào, em sợ cuối cùng anh thật sự sẽ ở bên Huân Nhi, tuy rằng đều là bạn bè nhưng em vẫn sẽ ghen tỵ.


Khi anh bị thương em nấu cơm cho anh, khi anh không có ở đây em chăm bé con giúp anh, khi anh bị bệnh em sẽ đau lòng, ngay cả bia mộ này cũng là em nói muốn mua. Có phải toàn bộ những việc này đều tính lên người Huân Nhi hết phải không? Thậm chí ngay cả bản thân Huân Nhi cũng cho rằng như vậy?”


Bóng tối xung quanh càng ngày càng đậm hơn, cùng với giọng nói của cô gái không ngừng nói ra bầu không khí xung quanh cũng đang từ từ hóa thành vực sâu bóng tối.


Dường như chỉ cần tăng thêm một chút nữa thôi, bóng tối xung quanh sẽ hóa thành một dòng mực đen nhanh chóng bao phủ tất cả.


Tô Bạch vẫn đứng bất động, nhưng lúc này cô gái lại dường như có được sự cổ vũ mà tiến lên một bước, dựa đầu mình lên ngực Tô Bạch.


“Đừng trách em ghen, thính giả vốn ích kỷ, không phải sao?


Lần đầu tiên của người ta cũng cho anh rồi, cho dù em đã chết em cũng không cho phép anh đi tìm người phụ nữ khác, bao gồm cả Huân Nhi.”


Khi cô gái nói xong câu nói này đột nhiên một cơn gió lạnh thổi tới, trong phút chốc, mây tan gió nhẹ, bóng tối xung quanh rút đi một cách rất triệt để và cũng rất nhanh, bao gồm cả cơ thể của chính cô gái cũng bắt đầu càng ngày càng mơ hồ.


Cô gái mang vẻ mặt khiếp sợ, cô ta không biết tại sao lại như thế, rõ ràng mình vừa mới thêm một đống củi vào có thể khiến Tô Bạch hoàn toàn tin tưởng mình, sắp có thể thành công rồi nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


Tô Bạch ném điếu thuốc xuống đất rồi giẫm một cái, sau đó cười bảo: “Trước đó kể chuyện cũng rất xúc động đấy nhưng khi cô nói tôi và cô từng phát sinh quan hệ…” Tô Bạch hơi dừng lại: “Cái này, có một bác sĩ từng nói với tôi rằng tôi có bệnh về phương diện đó.”


Chương 1179

Bình Luận (0)
Comment