Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1184 - Chương 1184 Sao Anh Lại Trở Nên Sợ Hãi? 1

Chương 1184

Sao Anh Lại Trở Nên Sợ Hãi? 1


Tô Bạch không bắt xe trở về mà chọn cách đi bộ, tuy rằng nơi này cách nhà lão Phương khá xa nhưng đối với hắn của hiện tại mà nói, có về hay không về nhà hình như cũng không có sự khác biệt.


Trước đây mỗi lần từ bên ngoài trở về hoặc là trở về từ thế giới chuyện xưa, Tô Bạch luôn nôn nóng muốn trở về nhà theo bản năng, cũng chỉ mong đợi khi đẩy cửa bước vào thềm, bé con sẽ lảo đảo giẫm bàn chân nhỏ bổ nhào vào lòng mình.


Trong một khoảng thời gian rất dài, bé con vẫn luôn là một mảnh đất phần trăm mềm mại cuối cùng trong lòng hắn nhưng bây giờ mảnh đất này cũng bị xúc mất, Tô Bạch vì lực ý chí có thể nói là biến thái của mình mới không mất trí và điên cuồng, nhưng lại khiến hắn trở nên có hơi tê dại.


Tê liệt với người khác đồng thời cũng tê liệt với chính mình.


Nhưng cũng may có một điểm mà hắn biết rõ đó là mục tiêu hiện tại của mình chính là trở nên mạnh hơn, trở nên mạnh hơn và trở nên mạnh hơn nữa, về phần những chuyện khác cũng đều không quan trọng.


Vừa vặn ví dụ như chuyện ở khu nghĩa trang lần này, thật ra nếu không phải liên quan đến tư duy bình tĩnh của mình thì chắc chắn phản ứng đầu tiên của mình sẽ là nghi ngờ Giải Bẩm có mặt ở đó khi ấy không thoát khỏi liên quan đến chuyện này, nhưng điều khiến bản thân hắn cảm thấy có hơi kỳ quái nhất là khi mình phát hiện ra mấu chốt vấn đề nằm ở đây, đồng thời cũng chứng minh suy đoán của mình chính xác, nhưng trong nội tâm của mình lại không có sự kích động muốn báo thù dâng lên như trước kia nữa.


Cho dù Giải Bẩm cũng là thính giả cao cấp nhưng anh ta đã lừa mình, cũng đã đả thương Huân Nhi và Sở Triệu.


Mình của trước đây, lúc này chắc chắn sẽ tìm tới cửa báo thù, nhưng bây giờ vậy mà mình vẫn còn đang tản bộ.


Mẹ kiếp, vậy mà mình còn mình còn thảnh thơi đi tản bộ được.


Đúng vậy, Giải Bẩm thăng cấp thành thính giả cao cấp sớm hơn mình, cho dù là dưới tình huống đấu đơn thì Tô Bạch cũng không nắm chắc bao nhiêu phần có thể đánh bại được anh ta, huống chi sau lưng Giải Bẩm còn có một ông chủ gần như là cùng ăn cùng ở.


Nhưng mấu chốt vấn đề mà hắn nghĩ đến không nằm ở đấy mà là ở chỗ hình như sau khi mình trải qua một vài chuyện, ngược lại đã sinh ra một loại thay đổi đến ngay cả mình cũng cảm thấy có hơi xa lạ. Mình của trước đây gặp phải loại chuyện này chắc hẳn đã sớm bất chấp mà “đả thương lẫn nhau” ở trên đường, mặc kệ anh có phải thính giả cao cấp hay không và mặc kệ sau lưng anh có một ông chủ tình nhân, yêu thế nào thì yêu thế đó…


Nhưng lần này, mình tìm rất lâu cũng chuẩn bị rất lâu nhưng hình như cũng không có loại kích động đó, và cũng không có sức để lật bàn nữa.


Đúng vậy, là tê liệt.


Tê liệt đến không còn giống người nữa.


Tô Bạch đi rồi lại đi, tâm trạng càng ngày càng giảm sút, con người sinh hoạt trong trên thế giới này sẽ luôn không ngừng thay đổi vì sự biến đổi của môi trường xung quanh, muốn sinh tồn tốt hơn thì bạn phải học được cách nhập gia tùy tục.


Tô Bạch của quá khứ lười đi học, cũng vẫn luôn sống rất tự tại.


Nhưng mình của bây giờ lại không biết đã học xong từ khi nào.


Mà Tô Bạch rất ghét bản thân mình hiện tại, ít nhất là ghét mình trong lúc này.


Từ lúc mình nhấn số điện thoại của Giải Bẩm cho đến cho đến khoảng thời gian ngắn ngủi của hiện tại này hắn thật sự rất ghét, bởi vì hắn cho rằng mình không nên như vậy cũng không nên biến thành cái dạng này.


Có lẽ là do những gian khổ trong cuộc sống quá nhiều.


Tô Bạch đi lên một cây cầu, dưới cầu là một dòng sông nhân tạo. Ở thời đại đến âm trạch cũng thành tấc đất tấc vàng như hiện nay, hiển nhiên yêu cầu đối với âm trạch cũng càng ngày càng cao, từ một góc độ nhất định mà nói thì khu nghĩa trang ở nơi này cũng được xem là có thế dựa núi gần sông do con người tạo ra.


Mặt cầu cách dòng sông không cao cho lắm, nước sông rất trong, bên bờ còn có hoa Magnolia mở bạt ngàn, cho dù cách rất xa vẫn có thể ngửi được một mùi thơm ngát.


Trong sông phản chiếu hình ảnh của mình, có hơi mơ hồ hơn nữa cùng với gợn sóng lăn tăn mà trông có vẻ hơi vặn vẹo.


Hai tay Tô Bạch nắm lan can, nhìn mình trong mặt sông, lúc này hắn nhìn thấy mình thật sự giống mình trên mặt sông, xa lạ và xấu xí. Hắn chậm rãi ngồi xuống dựa vào lan can, mùi ẩm thấp trong không khí cũng càng ngày càng nồng, vào hạ rồi hiển nhiên số lần đổ mưa cũng sẽ càng ngày càng thường xuyên hơn.


Hắn xuyên một bàn tay vào trong mái tóc mình, lúc này mái tóc màu tím thoạt nhìn lại trông có vẻ hơi cô đơn, tương tự với những bức tranh được phối trong tạp văn cảm nhận lưu hành vào bảy tám năm trước.


Lần này, hắn cảm thấy xa lạ với chính mình. Tô Bạch thật sự không thích loại cảm giác này cho lắm, hơn nữa hắn biết rõ bây giờ mình hoàn toàn không có mối vướng bận, ngược lại càng ngày càng không giống mình của trước kia.


Hòa thượng, mập mạp, Phật gia và rất nhiều người mà mình quen biết ngày trước đều nói mình có bệnh thần kinh, bao gồm cả sở dĩ trước đây thành lập câu lạc bộ giết người cũng là vì nguyên nhân này, mình không thể khống chế được thôi thúc muốn giết người của mình.


Nhưng bây giờ, mình đã hết bệnh rồi sao?


Hắn hít một hơi thật sâu rồi lại phun ra, ngẩng đầu lên thấy bầu trời đã hoàn toàn tối đen, bầu không khí áp lực thường có thể kích thích một vài thứ ẩn sâu trong lòng con người, nhưng bây giờ Tô Bạch thậm chí còn không có suy nghĩ đứng dậy, lúc này, hắn giống như đứa trẻ rúc trong xó nhà, ngoại trừ bất đắc dĩ thì vẫn là bất đắc dĩ.


Hắn nghĩ đến rất nhiều thứ bao gồm cả sự ra đời của mình, bao gồm cả thời kỳ thanh niên của mình và bao gồm cả kinh nghiệm sau khi mình trở thành thính giả, con người sẽ luôn thay đổi một cách vô thức, có vài thứ là mình thích quan sát, mà có vài thứ đến ngay cả mình cũng cảm thấy không thoải mái thậm chí là chướng mắt.


“Tí tách… tích tách…”


Nước mưa thưa thớt từ trời rơi xuống, mưa không lớn và chỉ là mưa bụi.


Chương 1184

Bình Luận (0)
Comment