Chương 1185
Sao Anh Lại Trở Nên Sợ Hãi? 2
Lúc này di động lại vang lên, Tô Bạch lấy ra nhìn một cái, là Sở Triệu.
“Alo.” Tô Bạch nhấc máy.
“Alo, Đại Bạch, chuyện đó thật sự là một trò lừa bịp sao?” Phía bên Sở Triệu chắc hẳn đang mở loa ngoài, có lẽ Huân Nhi cũng đang ở bên cạnh nghe.
Trò lừa bịp?
Người gọi là một cô gái khác đó chính là một trò lừa bịp, mà toàn bộ hành động của Giải Bẩm cũng là một cú lừa.
“Đúng.” Tô Bạch đáp một tiếng.
“Là ai bày trò, có biết không?” Sở Triệu tiếp tục nói với vẻ hơi lúng túng: “Là có người nhắm vào tôi và Huân Nhi phải không? Đại Bạch, cậu không tiện ra tay giúp chúng tôi, nếu có thể tôi và Huân Nhi muốn tự mình đi giải quyết.”
Rõ ràng sau khi trở thành thính giả, cho dù là Huân Nhi hay là Sở Triệu đều đã hiểu về cấm kỵ của thính giả và quy tắc của Phát Thanh hơn nhiều, Sở Triệu cũng không còn là tay cảnh sát chán nản uống sau khướt rồi tới cửa tìm mình đòi lời giải thích như lúc trước nữa.
Tô Bạch không biết nên trả lời thế nào bởi vì chuyện này rất rõ ràng chính là một trò lừa bịp, Huân Nhi và Sở Triệu chỉ là một ngòi nổ hoặc gọi là một cái cớ, thậm chí có thể nói là một thí nghiệm ban đầu, còn mục tiêu chân chính mà đối phương nhằm vào thật ra lại chính Tô Bạch hắn.
Hơn nữa, Huân Nhi và Sở Triệu đối với Giải Bẩm mà nói, thậm chí còn không cần thêm ông chủ cũng đã là sự cách biệt một trời tuyệt đối rồi.
“Biết.” Tô Bạch đáp.
“Có thể nói cho chúng tôi biết được không?” Bây giờ giọng điệu của Sở Triệu khi nói chuyện với Tô Bạch bắt đầu càng ngày càng dè chừng.
“Các cậu không giải quyết được.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng, rõ ràng Huân Nhi và Sở Triệu cũng không biết nên tiếp lời thế nào, nhưng vẫn là Huân Nhi khá thông minh trực tiếp ở bên cạnh mở lời: “Đại Bạch, có phải người ta nhằm vào anh không?”
Quả thật, một kế hoạch tinh vi như vậy chỉ dùng để đối phó cô ta và Sở Triệu khó tránh khỏi hơi có cảm giác dùng đại bác bắn muỗi, mà trong những người trong cuộc trong chuyện lần này, Tô Bạch ở trong này khiến rất nhiều chuyện thật ra đều rất dễ phân tích.
“Đúng.” Tô Bạch thừa nhận.
“Vậy bây giờ anh đang ở đâu?” Huân Nhi hỏi với vẻ hơi lo lắng.
“Anh đang ngồi trên cầu.” Tô Bạch nhìn xung quanh rồi đáp.
“Hửm?”
Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng nghi ngờ, dường như hai người bọn họ đều cảm thấy rất kinh ngạc về hành động của Tô Bạch.
Hiển nhiên Tô Bạch cũng nghe ra được ý tứ kinh ngạc trong đó, hắn dựa đầu ra sau, tựa ót vào khối xi măng trên cầu mang đến xúc cảm lạnh lẽo.
“Vậy anh tuyệt đối đừng kích động.” Huân Nhi nhắc nhở.
“Ừm.” Tô Bạch liếm môi.
“Em cúp đây, ngày mai em và Sở Triệu có thể ra viện về nhà tĩnh dưỡng, anh không cần tới đâu cứ tự mình chăm sóc mình đi.”
“Được.”
Huân Nhi ở bên kia cúp điện thoại, trong tay Tô Bạch vẫn cầm di động, gương mặt đã hơi ướt nhưng rõ ràng không có khả năng là nước mắt mà là nước mưa.
Rất nhanh, tiếng di động rung lên lại phá vỡ sự yên tĩnh này. Lần này là cuộc gọi của hòa thượng. Hình như cũng rất lâu rồi mình chưa liên lạc với hòa thượng, lần này khi mình về thì hòa thượng đã đi Nam Thông.
“Hòa thượng.” Tô Bạch nhấc máy.
“Đại Bạch, bần tăng đã về rồi, cậu đang ở đâu?”
“Đang ở chỗ nghĩa trang tại ngọn núi phía tây.” Tô Bạch đáp.
“Đi tới đó ngắm cảnh sao?” Hòa thượng hỏi.
“Không, vừa bị người khác chơi một vố, bây giờ đang nghĩ lại.” Tô Bạch khẽ cười.
“Bị người ta lừa một phen mà cậu còn đang nghĩ lại?” Hòa thượng cảm thấy bất ngờ, Gia Thố chắc hẳn cũng đang ở bên cạnh hòa thượng, bây giờ hai người hẳn đang ở trong phòng khách bởi vì Tô Bạch nghe thấy tiếng tivi trong phòng khách ở đầu bên kia điện thoại.
“Đúng vậy, đang nghĩ lại.”
“Vậy mà cậu cũng sẽ nghĩ lại.” Dường như hòa thượng nghe ra được vẻ mất mác nhẹ trong giọng điệu của Tô Bạch nhưng vẫn hỏi: “Không phải nên trực tiếp báo thù sao?”
“Tôi có nóng tính như vậy sao?” Tô Bạch hỏi ngược lại.
“Ha ha.” Hòa thượng nở nụ cười, lại nói tiếp: “Là thính giả?”
“Ừm, thính giả cao cấp, sau lưng còn có một người cao hơn.”
“Vậy thì bỏ đi.” Hòa thượng khuyên: “Một vài món nợ đợi sau này tính cũng chưa muộn, tối nay bần tăng xuống bếp, cậu đi dạo xong thì mau chóng về nhà.”
“Được, tôi cũng nhớ món chay anh làm rồi.”
Tô Bạch đứng dậy, đợi sau khi cúp điện thoại hắn bỏ di động vào trong túi mình, nhưng nghĩ ngợi một chút lại lấy di động ra.
Hắn xoay di động trong lòng bàn tay sau đó hắn tiếp tục nhìn xuống bên dưới, bóng ngược của mình hiện ra trên dòng sông, bởi vì nước mưa rơi xuống mà trở nên càng thêm mờ hồ và xấu xí.
Đột nhiên Tô Bạch nghĩ đến một người, một người bạn chỉ từng gặp một lần và còn là một người bạn nhỏ, đúng vậy, sao mình lại quên mất cậu bé chứ.
Hắn quay người lại nhìn xung quanh: “Chắc hẳn em đang ở gần đây đi.”
“Phí lời, đương nhiên em ở đây rồi.”
Đầu của một bé trai ngoi lên từ bên dưới mặt sông, đối diện với Tô Bạch đứng trên cầu.
“Cha em làm việc ở nơi này, bình thường trừ lúc tới trường ra em đều sẽ ở đây, có người ở đây giở trò quỷ, làm sao em có thể không biết được?”
“Ồ.” Tô Bạch đáp một tiếng.
Bé trai hơi nghiêng đầu nhìn Tô Bạch rồi hỏi: “Sao bây giờ anh lại trở nên sợ hãi rồi?”