Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1186 - Chương 1186 Anh Cũng Có Thể Tìm Mẹ Tôi 1

Chương 1186

Anh Cũng Có Thể Tìm Mẹ Tôi 1


“Sao bây giờ anh lại trở nên sợ hãi rồi?”


Cơ thể của bé trai từ từ nổi lên trên, hai chân của cậu ta kề sát mặt nước một cách vững vàng, khiến người liên tưởng đến tư thế chiêu bài trong một vài phim võ hiệp, nhưng Tô Bạch có thể nhìn thấy rõ ràng đây là biểu hiện ngưng tụ sát khí cương thi trên mặt nước tạo thành.


Lần trước khi gặp được cậu ta là vì vụ án cả gia đình bị diệt khẩu, nhưng Tô Bạch cũng không muốn tính toán với cậu ta hoặc là thay trời hành đạo, hơn nữa bé trai cũng chỉ có thủ đoạn làm việc hơi quá khích một chút, thậm chí còn không vi phạm quy tắc của Phát Thanh, cậu ta cũng chỉ ra sức theo đuổi nghệ thuật tử vong dưới tiền đề thỏa mãn quy tắc và cậu ta cũng không phủ nhận điều này.


Cha của cậu ta làm việc ở trong khu nghĩa trang này, bình thường tan học hoặc là nghỉ lễ cậu ta đều sẽ ở đây cùng cha mình. Có khả năng chọn cường hóa huyết thống cương thi cũng có liên quan đến cái này.


“Người ta thả đồ ở địa bàn của em mà em cũng có ho he tiếng nào đâu.”


Người ta hỏi mình tại sao lại trở nên sợ hãi nhưng Tô Bạch không trả lời, bởi vì trước đó Huân Nhi và hòa thượng đều thể hiện ra một loại suy nghĩ như vậy, đó chính là sau khi Tô Bạch bị người ta chơi xỏ vậy mà hắn còn ở trên cầu ngắm cảnh. Điều này không phù hợp với phong cách của hắn bởi vì xưa nay hắn đều không phải người ngậm bồ hòn làm ngọt.


“Người ta là thính giả cao cấp nên em chỉ có thể trốn tránh thôi.” Bé trai tung người nhảy một cái đã lên mặt cầu, đứng trước mặt Tô Bạch, cậu ta quan sát Tô Bạch từ trên xuống dưới rồi nói với vẻ hơi cạn lời: “Anh cũng là thính giả cao cấp thì làm gì phải sợ? Toàn bộ quá trình sự việc, em cũng đều nhìn thấy hết cả rồi.”


“Vậy công pháp ẩn nấp của em không tệ, anh và anh ta đều không phát hiện ra em.”


“Ha ha.” Bé trai cười gượng hai tiếng không hề mang theo chút cảm xúc nào, sau đó lại bảo với vẻ hơi thất vọng: “Trước đây, em và anh thảo luận về nghệ thuật, nhưng bây giờ có vẻ sau này chúng ta cũng không cần thiết phải thảo luận nữa. Một người đã mất đi cảm xúc mạnh đối với cuộc sống và đối với sinh mệnh, anh ta không xứng để bàn về nghệ thuật với em.”


Trong án tử của gia đình đó, mỗi một thi thể đều bày ra một tạo hình đặc biệt, nhưng đây chính là nghệ thuật mà bé trai tin tưởng vững chắc thuộc về mình và người có thể hiểu được mình.


“Thật ra có rất nhiều lúc, một vài lựa chọn cấp tiến cũng không thể mang tới kết quả mong muốn, thậm chí ngay cả muốn trút giận cũng không có cách nào làm được.”


Đối diện với bé trai cương thi đột nhiên xuất hiện này, Tô Bạch không khỏi nói chuyện nhiều hơn một chút so với lúc đối thoại với hòa thượng, Huân Nhi và Sở Triệu, bởi vì đã trải qua tiếp xúc từ lần trước, Tô Bạch biết rõ bé trai cương thi này có sự chấp nhất và cực đoan giống y như mình.


Hoặc là nói là mình trước kia.


Tô Bạch cũng không biết tại sao lần này mình lại có thể bình tĩnh được. Hắn cũng cảm thấy thất vọng thậm chí còn thấy hơi bất an.


Hắn vẫn luôn cảm thấy mình chưa thay đổi, cũng cho rằng mình vẫn luôn rất kiên trì là mình. Nhưng ở trước mặt sự thật, đột nhiên hắn có một loại cảm giác tự bóc tách mình để nhìn rõ, trên thực tế bắt đầu từ khi bé con tiến vào cuộc sống của mình thì hắn đã xuất hiện sự thay đổi rồi. Vào đêm mưa sau khi bé con rời đi đó, Tô Bạch cảm thấy tim của mình đã chết, khi giết người được gọi là ông nội đó cuối cùng lại thu tay, khiến cho tâm trạng nóng giận của mình không thể trút được ra ngoài, ngược lại còn dày xéo mình.


Cuộc huấn luyện theo kiểu tự hại mình trên hoang đảo trong ba tháng sau đó lại thăng cấp thành thính giả cao cấp, sự tăng lên của cấp bậc sinh mệnh rất không phù hợp với linh hồn hiện tại hoặc là nói cái gọi là tâm cảnh, và cảm giác tương phản mang lại từ thứ này đã từ từ bào mòn Tô Bạch của ngày trước. Cho nên cho đến bây giờ, Giải Bẩm chơi mình mà mình lại chỉ có thể gọi điện thoại hỏi một chút, sau đó ngồi trên cầu đội mưa.


“Cần thiết sao?” Bé trai cương thi nhảy lên ngồi trên cầu: “Nếu trở thành thính giả cao cấp phải biến thành bộ dạng bó tay bó chân giống như anh, vậy em thà rằng sau này mãi mãi không trở thành anh ta.


Thật đấy, em vẫn luôn ở bên cạnh quan sát, em cũng nghe được rõ ràng mỗi một câu mà các anh nói, bởi vì nơi này là sân nhà của em, cho dù các anh là thính giả cao cấp nhưng các anh đều không nghĩ đến sự tồn tại của em, cho nên em đã nghe thấy một vài bí mật liên quan đến anh.


Anh và mẹ anh có quan hệ không tốt, anh vẫn luôn cho rằng mấy chuyện này đều là do mẹ anh làm ra, cho nên sự hận thù và lực chú ý anh đều ném hết lên người mẹ anh. Nói thật, em không biết mẹ anh đã đối xử với anh thế nào, nhưng đó là mẹ anh chứ không phải mẹ anh ta, cho dù rốt cuộc mẹ anh có táng tận lương tâm thế nào thì một người ngoài lấy chuyện trong nhà anh đi bày cục tính kế anh, vậy mà anh còn có thể bình tĩnh ngồi trên cầu ngắm phong cảnh như vậy sao?”


Tô Bạch nhún vai: “Ừm.”


Bé trai nhìn thấy thái độ này của hắn lại càng có loại cảm giác uất ức hơn.


“Mẹ kiếp, lẽ nào trước đây là mình nhìn lầm rồi sao? Còn tưởng rằng đã tìm được một người đồng đạo rồi chứ.”


Tô Bạch nở nụ cười.


“Bỏ đi, em cũng không nói gì cả, một mình ta cô độc vậy.”


Bé trai thở dài một tiếng rồi trực tiếp quay người rời đi, một cơn gió nhẹ trong mưa thổi sượt qua cổ áo hắn, đứa trẻ này lại thật sự thể hiện ra một loại cảm giác cô độc.


Tô Bạch cũng bước xuống cầu rồi đi thẳng lên đường quốc lộ, dọc theo đường đi, hắn vẫn luôn nghĩ đến một vấn đề, đó chính là rốt cuộc mình đã thay đổi chưa?


Mà sự thay đổi này lại là tốt hay xấu?


Một chiếc taxi dừng lại dưới bàn tay vẫy tới của hắn.


“Đi đâu vậy?” Tài xế quay đầu hỏi Tô Bạch.


Chương 1186

Bình Luận (0)
Comment