Chương 1187
Anh Cũng Có Thể Tìm Mẹ Tôi 2
“Tôi thật sự rất khó tưởng tượng sẽ có một khả năng này.” Giải Bẩm thở dài một tiếng, quả thật suy nghĩ này đối với anh ta mà nói thật sự có hơi không chấp nhận nổi, cho dù anh ta là một thính giả cao cấp.
“Ngay từ đầu tôi cũng rất khó tưởng tượng ra được.” Lương Sâm duỗi tay cầm tờ báo lên: “Thẳng cho đến khi tôi gặp mấy thứ như Tương Tư trùng này, rất đáng tiếc, quy tắc của thế giới hiện thực không cho phép thứ này tồn tại, ít nhất là không cho phép nó xuất hiện dưới ánh mặt trời, cho tôi cũng không có cách nào sử dụng hết toàn bộ năng lực của nó.
Nhưng ít nhất tôi cũng nhận được một manh mối từ trên người Tương Tư trùng, hoặc gọi là một linh cảm, bởi vì tác phong làm việc của đôi vợ chồng đó và toàn bộ hành vi đã làm với thám tử đó và với Lệ Chi thật sự quá khó tưởng tượng ra nổi, tôi thậm chí không có cách nào tìm được một lời giải thích hợp lý nào khác.
Hai người ra sức đối xử tốt với một đứa trẻ, tạo ra một thời thơ ấu tốt đẹp và một hình tượng cha mẹ ấm áp cho cậu ta, nhưng sau này sau khi đứa trẻ trưởng thành và trở nên càng ngày càng mạnh thì bọn họ lại chủ động lộ ra dấu chân, chủ động lộ ra lớp ngụy trang đẫm máu, chủ động lộ ra chân tướng khiến cậu ta chỉ hận không thể ăn thịt bọn họ uống máu bọn họ. Cũng thật sự chỉ có loại khả năng và suy nghĩ tương tự với Tương Tư trùng này mới có thể đưa ra một logic cho toàn bộ chuyện phi logic này.”
Giải Bẩm rơi vào suy nghĩ sâu xa, anh ta biết tại sao Lương Sâm lại tích cực muốn đi làm một thí nghiệm này, vì thật sự ông chủ của anh ta vẫn chưa từ bỏ cách trốn tránh tầm mắt của Phát Thanh, anh ta cũng chưa thật sự nhận mệnh đợi chuyến xe lửa tới sau đó ngồi lên xe lửa rời đi, thật ra anh ta muốn bắt chước!
“Đúng rồi, vừa rồi anh nói thám tử nhỏ đó đã biết sự thật, vậy cậu ta nói sao?” Lương Sâm hỏi.
“Không nói gì cả.” Giải Bẩm lắc đầu: “Cho nên tôi cũng cảm thấy khó hiểu, có vẻ không giống cậu ta.”
“Con người trải qua nhiều đả kích tóm lại vẫn sẽ thay đổi, có khả năng sẽ biến thành người mà ngay cả mình cũng cảm thấy xa lạ.” Lương Sâm lại đọc báo một lúc còn Giải Bẩm thì ngồi xuống bên cạnh, thi thoảng lại rút một điếu thuốc ra, rõ ràng tác động của chuyện tới anh ta rất lớn. Đối với anh ta mà nói nó không thua gì mở ra một trời đất mới hết.
Hai người đều ngồi yên tĩnh như vậy từ giữa trưa đến buổi tối, Lương Sâm đọc xong tờ báo lại nhắm mắt dưỡng thần, mà Giải Bẩm thì vẫn luôn trầm tư, giữa chừng chỉ lấy cho mình thuốc lá và rượu.
“Tôi đói rồi.” Lương Sâm nói: “Gọi giao đồ ăn đi.”
Giải Bẩm gật đầu, dùng di động gọi điện cho một khách sạn kêu bọn họ đưa đồ ăn đến, vừa đặt điện thoại xuống, anh ta nhìn ông chủ của mình với vẻ muốn nói lại thôi.
“Nói đi, đây cũng không phải phong cách của anh.” Khóe miệng của Lương Sâm lộ ra một nụ cười, thật ra anh ta cũng đại khái đoán ra được Giải Bẩm có khả năng sẽ nói gì.
“Ông chủ, nếu anh muốn mô phỏng con đường của đôi vợ chồng đó, vậy có phải tôi sẽ trở thành một Tô Bạch khác hay không?”
Đúng vậy, dường như cũng chỉ có Giải Bẩm anh mới có tư cách và cũng có điều kiện trở thành một Tô Bạch khác, để đạt được mục đích tránh thoát ánh mắt của Phát Thanh
“Ha ha ha…” Lương Sâm bật cười còn là cười đến mức có hơi khoa trương, dường như nước mắt cũng sắp chảy ra.
“Anh đó anh đó, nghĩ cái gì vậy.” Lương Sâm nhún vai: “Đây là một quá trình to lớn, một đôi vợ chồng đó vì chuyện này mà bận rộn lâu như vậy, cũng bày cục lâu như vậy, để tìm được Lệ Chi, bọn họ không ngại mở một cô nhi viện, đồng thời còn khiến phần lớn đứa trẻ trong cô nhi viện ngày sau đều trở thành thính giả.
Để tìm người nối nghiệp Lệ Chi, bọn họ còn sinh con hơn nữa không chỉ một, rồi coi con trai mình thành một người kế thừa sau Lệ Chi.
Tôi nào có thời gian đi làm chuyện này, bây giờ đi tìm người mang thai hộ sao? Hơn nữa anh cũng đã lớn như vậy rồi, loại chuyện này anh cũng đã biết chân tướng, anh cũng không có khả năng trở thành người thừa kế của tôi.”
Giải Bẩm nghe vậy, quả thật, đúng thật là có lý lẽ này.
“Ting ting…’”
Di động gửi tới một tin nhắn, Giải Bẩm lấy ra nhìn đột nhiên sắc mặt thay đổi, đây là một tin nhắn nói về hành tung của một người.
“Sao vậy?” Lương Sâm hỏi.
“Tô Bạch.”
“Ha ha, thám tử thế nào rồi?”
“Cậu ta bay tới Giai Mộc Tư rồi, hơn nữa vì cậu ta đổi thân phận cho nên tin tức của tôi tới trễ, bây giờ phỏng chừng đã hạ cánh ở Giai Mộc Tư từ hơn một tiếng trước rồi.”
Sắc mặt của Lương Sâm trở nên Âu Mỹám: “Tôi nhớ anh có một người mẹ nuôi còn đang ở Giai Mộc Tư.”
“Đúng vậy.” Giải Bẩm có hơi nôn nóng gọi điện cho Tô Bạch.
“Cậu ta không dám hại mẹ nuôi của anh đâu, bằng không…”
“Nhưng cậu ta là một tên thần kinh, cậu ta không thay đổi, cậu ta hoàn toàn không thay đổi, từ khi cậu ta gọi điện cho tôi thật ra cậu ta đã đặt vé rồi, cậu ta cũng đã điều tra qua tôi, cậu ta đã sớm nghĩ xem nên báo thù tôi thế nào, cậu ta sẽ không để ý đến sự trừng phạt của Phát Thanh, sẽ không!”
Lương Sâm bị Giải Bẩm hét vào mặt như vậy cũng không biết nên nói thế nào.
Lúc này cuộc gọi đã được kết nối.
“Alo, Tô Bạch, cậu đừng kích động, nói cho tôi biết bây giờ cậu đang ở đâu.” Giải Bẩm cố gắng hết mức khiến giọng nói của mình dịu đi: “Hai người chúng ta có gì thì từ từ nói, thật đấy, trước đó tôi thật sự đã làm không đúng, tôi xin lỗi cậu.”
“Tôi đang ở nhà dì Giải ăn cơm, dì Giải đặc biệt đi mua đồ ăn nấu cơm cho tôi, tôi nói tôi là bạn anh, tới Giai Mộc Tư công tác thuận tiện thăm bà ấy giúp anh.
Tới đi, anh cũng tới Giai Mộc Tư đi nhưng ông chủ đó của anh đừng đi theo.
Dì rất tốt cũng rất nhiệt tình, anh ngoan ngoãn qua đây, một mình tới đây, vậy tôi sẽ không làm gì dì hết.”
“Tô Bạch, bà ấy là mẹ tôi, cậu không cảm thấy cậu làm như vậy rất đáng khinh sao?” Lúc này ngược lại Giải Bẩm không cảm thấy lúc trước mình lợi dụng những gì mình biết và bí mật của cha mẹ Tô Bạch để tính kế hắn cũng được tính là lợi dụng chuyện gia đình người ta để ra tay với người ta.
“Vậy anh cũng có thể đi tìm mẹ tôi, tôi không cản anh.”
“…” Giải Bẩm.