Chương 1188
Anh Là Cháu Trai Của Tôi? 1
Tên gốc của Giai Mộc Tư là “Giáp Mẫu Khắc Tự Cát San,” “Gia Mộc Tự Đồn,” là tiếng Mãn, dịch nghĩa ra là “Trạm Quan Đồn” hoặc là “Thôn Dịch Thừa,” tên gọi tắt là Giai thị, nằm ở phía đông bắc Hắc Long Giang, là thành phố cấp phó địa ở tỉnh Hắc Long Giang.
Dáng người của dì Giải có hơi mập thuộc dạng bác gái khá béo, lúc này đang ở trong bếp nấu cơm cho Tô Bạch, lúc biết được Tô Bạch là bạn tốt của con trai nuôi Giải Bẩm của bà ấy, dì Giải rõ ràng rất nhiệt tình.
Tô Bạch ngồi trên ghế trong phòng khách, trong tay châm một điếu thuốc, trên bàn trà còn bày hoa quả.
Khi sắp đến tám giờ, dì Giải gọi Tô Bạch vào ăn cơm tối, bàn cơm chỉ có hai người, một là dì Giải và một là Tô Bạch nhưng trên bàn lại có tám món.
Bình thường Giải Bẩm không về nhà nhiều cho lắm, có lẽ bởi vì sau khi trở thành thính giả đã xuất hiện sự thay đổi rất lớn về mặt tâm thái, hiển nhiên đối với phương diện tình thân này cũng đã lạnh nhạt hơn một chút, nhưng mấy tháng nay tiền mà anh ta gửi về cũng không ít, có thể nhìn ra được từ trong tâm vẫn rất kính trọng người mẹ nuôi này.
Một bữa cơm ăn xong, dì Giải giữ Tô Bạch lại nhà bớt cho hắn phải ở khách sạn bên ngoài, nhưng Tô Bạch từ chối vì còn có việc và rời khỏi nhà Giải Bẩm, nhưng hắn không đi xa, trong chung cư này có không ít phòng trống hoặc là phòng đã trang trí xong nhưng tạm thời không có người vào ở, Tô Bạch dứt khoát tiến vào một căn phòng trống trên nhà của dì Giải, căn phòng ngoại trừ rất lâu không có người vào ở cho nên có hơi bụi bặm ra thì ngược lại cũng không có vấn đề gì khác.
Buổi tối, Tô Bạch nhận được cuộc gọi của hòa thượng, hòa thượng hỏi sao hắn vẫn chưa trở về, Tô Bạch nói mình đang ở Giai Mộc Tư, hòa thượng nghe vậy lại im lặng một lúc, nhắc nhở Tô Bạch rằng có khả năng trong thời gian gần đây mình và Phật gia sẽ thăng cấp, hy vọng Tô Bạch có cơ hội có thể trở về giúp bọn họ hộ pháp, Tô Bạch đồng ý, nói đợi làm xong chuyện bên này sẽ về.
Sau đó hắn đi tắm qua loa một cái rồi nằm lên giường nghỉ ngơi.
Ngủ một giấc thời gian cũng không dài cho lắm, nhưng ít nhất cũng là ngủ. Ngược lại Tô Bạch không lo lắng đột nhiên Giải Bẩm sẽ xuất hiện và đánh lén, mình đang ở trên tầng của nhà dì Giải, với tính cẩn thận của Giải Bẩm, anh ta chắc chắn không có khả năng bất chợt xông vào như vậy, lại thêm trừ phi bọn họ dùng cách đặc biệt gì đó, bằng không nếu ngoan ngoãn ngồi máy bay, nhanh nhất cũng phải sáng mai hoặc trưa mai mới có thể đến được nơi này.
Đến hơn sáu giờ sáng Tô Bạch đã tỉnh lại, một giấc ngủ này rất bình yêu, hắn đẩy cửa sổ đi ra ngoài ban công, bên dưới là những người già trong tiểu khu đang túm năm tụm ba tập thể dục buổi sáng.
Tất cả mọi thứ dường như đều rất yên tĩnh và bình yên, cho đến khi một người phong trần mệt mỏi bước vào tiểu khu.
Ánh mắt của Tô Bạch nhìn về phía anh ta, gạt rơi tàn thuốc. Đối phương cũng đang nhìn Tô Bạch, nhưng rõ ràng người mà anh quan tâm hơn lại là mẹ nuôi của mình đang ở tầng bên dưới Tô Bạch.
Ngay sau đó, cơ thể của Tô Bạch đã biến mất từ trên ban công rồi xuất hiện ở bên vườn hoa dưới mặt đất, cách Giải Bẩm chưa đến mười mét.
“Tôi xin lỗi cậu.” Giải Bẩm nhìn Tô Bạch và nói.
“Tôi không chấp nhận.” Câu trả lời của Tô Bạch rất đơn giản và dứt khoát.
“Mẹ tôi vẫn ổn chứ?”
Giải Bẩm hỏi, anh ta đã tới rồi, Tô Bạch cũng không có lý do lại ra tay với mẹ nuôi của mình nữa.
“Rất khỏe.” Câu trả lời vẫn ngắn gọn như cũ.
Sau đó, Tô Bạch xông tới, ánh mắt của Giải Bẩm hơi híp lại, hai chân giẫm đất, cả người hóa thành một cơn gió nhẹ tan đi, sau khi tránh được một đòn này của Tô Bạch, anh ta lại đang ngưng tụ lại bóng hình ở một hướng khác.
“Tôi không muốn đánh với cậu bởi vì tôi áy náy với cậu.” Giải Bẩm đáp.
“Thật ngại quá.” Tô Bạch duỗi tay chỉ vào mặt mình: “Trước đây tôi nhớ anh luôn cảm thấy tôi là một con chó điên, đúng chứ?”
Giải Bẩm và Tô Bạch cũng quen biết được một thời gian rất dài, nhưng vì thực lực của Giải Bẩm vẫn luôn ở trên Tô Bạch cho nên hiển nhiên cách nhìn đối với hắn cũng có hơi khác với người khác, chính là luôn mang theo một chút ý tứ từ trên cao nhìn xuống. Bởi vậy khi đó rất nhiều hành động của Tô Bạch theo quan điểm của anh ta trông rất giống một con chó điên, một con chó điên có vận may tốt cho nên mới không chết.
Giải Bẩm gật đầu, chọn thừa nhận.
“Nhưng ngay khi tôi của hiện tại cũng giống như anh đều là thính giả cao cấp thì anh lại quên mất tôi là một con chó điên, là vì anh phát hiện ra tôi đã thay đổi, ngay khi tôi không còn phát điên nữa, anh cảm thấy anh có một ông chủ chống lưng rồi thì tôi không có cách nào làm gì được anh, cho nên anh mới không hề sợ hãi, đúng không?”
Giải Bẩm hơi nhíu mày, anh ta không biết nên đáp lại câu hỏi này của Tô Bạch thế nào, bởi vì hình như chính anh ta cũng không tìm được đáp án.
Nhưng có khả năng rất lớn là Tô Bạch nói đúng.
“Cậu không đánh lại được tôi.” Rất lâu sau, Giải Bẩm mới nói ra câu nói này, vì trong lòng bàn tay anh ta đã bùng lên một ngọn lửa màu lam nhạt, thời gian mà anh ta thăng cấp thành thính giả cao cấp dài hơn Tô Bạch cho nên theo lý anh ta nên chiếm ưu thế nhiều hơn.
Tô Bạch cười, hắn chậm rãi cúi đầu sau đó lại từ từ ngẩng lên, lúc này mái tóc màu tím tản ra một loại cảm giác rất kỳ quái, không còn là phong cách Punk Rock nữa mà là sự tô điểm của một ác ma.
Khí chất cả người cũng đột nhiên thay đổi, đủ loại khí tức tiêu cực như dơ bẩn, tai họa, nguyền rủa đang không ngừng tản ra từ trên người hắn.
“Xưa nay tôi chưa từng cân nhắc đến vấn đề có thể đánh lại được hay không này?”
Vừa dứt lời, Tô Bạch lại xông tới.
Cơ thể của Giải Bẩm lại tan biến rồi xuất hiện ở một vị trí khác, nhưng cùng lúc đó, đột nhiên xung quanh xuất hiện thêm bảy Giải Bẩm giống nhau như đúc, tám người cùng nhau bấm quyết, trong lúc nhất thời dường như một khu vực ở đây đều bị xiềng xích khóa lại.