Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1199 - Chương 1199 Cát Tường 2

Chương 1199

Cát Tường 2


Lúc này điện thoại rung lên, Tô Bạch liếc mắt nhìn hiển thị cuộc gọi đến, là một dãy số lạ thuộc vùng Thượng Hải, hắn nhận máy, trong đó truyền tới giọng nói của Dương Tuyết: “Ngài Tô, anh rời khỏi máy bay giữa đường sao?” Dương Tuyết hỏi với vẻ thăm dò, bởi vì cô ta đã nhìn thấy cảnh tượng tay của Tô Bạch vỗ một cái vào ót của thanh niên ở trước mặt sau đó thanh niên đó bắt đầu lên cơn động kinh.


“Có chuyện sao?” Bây giờ Tô Bạch thấy hơi phiền: “Lát nữa tôi sẽ để lại địa chỉ cho cô, cô đi tới nơi đó tìm người bạn đó của tôi là được.”


“Được, phải rồi, ngài Tô, bây giờ có phải anh đã đến Giai Mộc Tư rồi không?” Dương Tuyết là một cô gái rất to gan, cũng đúng thôi, từ nhỏ đến lớn được che chở dưới loại năng lực như “Final Destination” này, phỏng chừng một cô gái nhát gan đã sớm vào viện thương điên rồi.


“Có gì sao?”


“Anh cảm thấy hứng thú với con mèo đen đó.” Dương Tuyết nắm được trọng điểm.


“Đúng vậy.” Tô Bạch thừa nhận.


“Hình thể của con mèo đen đó không lớn cho lắm, hình như trên cổ có một cái chuông.” Dương Tuyết nói: “Hy vọng tôi có thể giúp được anh.”


Nói xong cô ta cúp điện thoại luôn, phỏng chừng cô ta cũng vừa mới xuống máy bay và dự định sẽ đi thẳng tới nhà lão Phương, bởi vì nhà lão Phương cách sân bay quả thật rất gần.


Chuông?


Tô Bạch cất di động đi, nếu trên cổ con mèo đó đã chuông vậy chắc hắn không phải Cát Tường hoặc Như Ý, bạn có thể tưởng tượng ra được trên cổ Cát Tường đeo một cái chuông vừa bước đi kiêu ngạo vừa kêu “leng ca leng keng” không?


Về phần Như Ý, con mèo đó quanh năm ở trong nơi chứng đạo đã sớm yêu thích hoặc là quen với bóng tối và sự tĩnh lặng rồi, nếu không thì ngoại trừ vị trong quan tài đó mang nó ra ngoài hơn nữa còn có sở thích ghê tởm đeo lên cổ nó một cái chuông, bằng không chắc chắn cũng không có khả năng là Như Ý.


Trong lúc nhất thời, Tô Bạch cảm thấy mình đã làm một việc toi công, cho dù rốt cuộc con mèo đen trong hình ảnh đó đó là gì, chỉ cần không phải Cát Tường và Như Ý thì không ở trong phạm vi cân nhắc của Tô Bạch.


Nhưng cũng đúng lúc hắn dự định rời khỏi nơi này thì một tiếng mèo kêu dài đột nhiên vang lên.


“Meo…”


Một tiếng mèo kêu này rất dài, bạn hoàn toàn không có cách nào nghe tiếng để đoán ra nguồn gốc của nó ở đâu.


Một cái bóng màu đen từ từ xuất hiện ở một bên khác của cửa thông gió cách Tô Bạch chừng mười lăm mét, hai con mắt màu lam nhạt đang nhìn chằm chằm vào hắn, mà lúc này hắn cũng đang nhìn nó chằm chằm.


Vậy mà trên người con mèo này lại có linh lực hơi yếu, nói cách khác rất có khả năng chính là một con mèo yêu!


Tô Bạch duỗi tay chỉ vào con mèo đó, nhưng lúc này con mèo đó lại từ từ ngồi xổm xuống gầm gừ một tiếng với hắn giống như con hổ bị chọc giận, mà Tô Bạch thì lại chính là kẻ địch tùy tiện xông vào lãnh địa của nó.


Lòng bàn tay của Tô Bạch phát lực, lập tức không khí xung quanh bắt đầu bị đè nén, móng vuốt của con mèo đó cào lên trần nhà phát ra những tiếng ma sát ghê tai nhưng vẫn không có cách nào chống lại được sức mạnh của hắn.


Sau khi kéo gần khoảng cách, Tô Bạch trực tiếp túm cổ con mèo này lôi nó đến trước mặt mình.


Trước mặt sức mạnh tuyệt đối của hắn, con mèo chỉ mới tiến nửa bước vào lãnh vực yêu này thật sự có hơi không đáng để nhắc tới. Mèo là một loại động vật rất linh hoạt, nhưng trước đó con mèo này lại dự định lén lút đập chết mình, đây là có thù với mình hay là sau khi báo thù giết người vừa vặn đụng trúng một tên khó giải quyết như mình?


Thường mà nói thì pháp tắc ở thế giới hiện thực sẽ xóa bỏ loại yêu vật này, nếu như con mèo này đi đến đâu cũng hại người lung tung vậy sẽ bị sét đánh xuống hoặc là bị Phát Thanh ra nhiệm vụ hiện thực cho thính giả bản địa tới đây trừng trị nó.


Hai tay của Tô Bạch giống như một đôi gọng kìm to trực tiếp cắp con mèo lại, hắn kiểm tra cẩn thận cơ thể của con mèo này, đây chỉ là một con mèo cái nhưng rõ ràng linh trí của nó rõ chưa hoàn toàn mở hết, một con mèo chưa hoàn toàn mở hết linh trí lại chẳng hiểu làm sao có thể sắp tu luyện thành yêu, cảm giác này kỳ quái giống như một đứa trẻ bại não thi đại học lại thành đứng đầu tỉnh vậy.


Có lẽ có khả năng là gặp được cơ hội nào đó chăng?


Tô Bạch đoán như vậy.


Ngay khi hắn lại lật con mèo này lên để mặt mèo đối diện với hắn, lúc này mắt mèo lập lòe ánh sáng màu lục nhạt, Tô Bạch đang đối diện với nó đột nhiên cảm giác như thể mình bị kéo vào trong một khu vực, sau đó hắn nhìn thấy một con sông vàng đục ngầu, trên đó nổi đầy thi thể xương cốt và hai bên bờ cũng là những thi thể chất thành đống.


Hắn hơi sững sờ bởi vì một màn này hắn rất quen thuộc, lúc trước khi mình gặp Cát Tường lần đầu tiên cũng đã nhìn thấy hình ảnh này trong mắt nó.


“Vù!”


Ý thức của Tô Bạch cố tình chấn động, bây giờ con mèo yêu này thậm chí còn chưa thể tính là yêu nên hiển nhiên không có khả năng giam cầm Tô Bạch về mặt ý thức tinh thần, vừa vặn ngược lại, ngay khi hắn trực tiếp thoát khỏi thì ý thức của con mèo này bị hắn phản chấn đến gần như sụp đổ, dưới mắt nó chảy hai hàng lệ, miệng há ra, biến thành một bộ dáng rất ngu ngốc.


Tô Bạch hít một hơi thật sâu, hai móng tay mọc dài ra sau đó lại trực tiếp cắm phập vào bụng con mèo này, từ trong ruột của nó hắn phát hiện ra một khối thịt mang lông mèo, cho đến hiện tại miếng thịt này vẫn chưa bị tiêu hóa hết, mà trên miếng thịt vẫn còn để lại yêu khí nồng đậm.


Tô Bạch cầm miếng thịt máu tanh này trong tay, bàn tay bắt đầu kiềm chế cơn run rẩy, hai mắt cũng gần như biến thành màu đỏ đậm, bởi vì đây chính là thịt của Cát Tường!


Chương 1199

Bình Luận (0)
Comment