Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1201 - Chương 1201 Từ Trên Trời Rơi Xuống 2

Chương 1201

Từ Trên Trời Rơi Xuống 2


“Cát Tường?” Giải Bẩm hỏi, anh ta rất hiểu Tô Bạch và ngày trước cũng đã từng thấy Cát Tường.


“Đúng.” Tô Bạch thừa nhận.


Giải Bẩm hít một hơi thật sâu sau đó lại thở ra nặng nề, ý bảo Tô Bạch đợi một chút: “Bây giờ tạm thời con mèo này vẫn chưa chết được, mạng cứng lắm, chỉ cần không tiếp xúc với linh hồn của nó hoặc là tám phần trao đổi chất, thì sức sống của nó còn mạnh hơn cả thây ma phương Tây, bây giờ tôi cần phải gọi điện cho ông chủ của tôi.”


“Gọi cho anh ta?” Tô Bạch có hơi không thể hiểu nổi.


“Đừng hiểu lầm, ông chủ của tôi đối với Cát Tường, ồ không, là có cảm giác đặc biệt với Lệ Chi.”


Trong đầu Tô Bạch hiện ra hình ảnh lần đầu tiên khi Lương Sâm chứng đạo muốn đặt bia mộ của mình ở vị trí ngang hàng với bia mộ của Lệ Chi, kết quả bị bia mộ của Lệ Chi trực tiếp đánh vỡ vụn.


Tình yêu đơn phương này thật sự là yêu đến sâu đậm đấy.


“Ông chủ, phát hiện được thịt của Cát Tường trong bụng một con mèo yêu hóa tám phần.” Giải Bẩm trực tiếp nói ra trọng điểm của sự việc.


Sau đó anh ta cúp máy luôn.


“Anh ta sẽ tới ngay, sức mạnh của thính giả cấp đại lão huyền ảo hơn thính giả cao cấp như chúng ta, anh ta thậm chí có năng lực bù đắp ký ức cho con mèo có thần hồn rõ ràng đã bị thương, mà việc đọc ký ức của sinh vật là một hành động mang tính tiêu hao một lần đối với một bên, nếu tôi đọc xong cũng có nghĩa trên cơ bản thần thức đã bị phá hủy và tan biến, cho nên nếu anh ta tới có thể nắm được ký ức hoàn chỉnh tốt nhất.”


Tô Bạch gật đầu, nếu đã như vậy hắn cũng bằng lòng cho Lương Sâm ra tay, chẳng qua hắn là vì con trai mình, mà Lương Sâm có khả năng vẫn là vì đối tượng yêu đơn phương của anh ta.


Con mèo bị rạch bụng vẫn còn đang nằm trên giường với tứ chi không ngừng co giật, giống như một con gián gãy một chân còn đang giãy giụa.


Trong phòng thì lại tràn ngập mùi mèo hôi và mùi máu tanh, Tô Bạch đi đến bên cửa sổ đẩy cửa sổ ra, sờ túi của mình theo bản năng nhưng lại phát hiện ra không có thuốc lá.


Giải Bẩm đi đến bên cạnh đưa cho hắn một điếu thuốc.


Tô Bạch nhận lấy cắn bên miệng, dùng bật lửa châm sau đó ném bật lửa cho anh ta.


Nửa ngày trước hai người vẫn ở trong cục diện anh chết tôi sống, nhưng bây giờ lại đứng chung với nhau hút thuốc bên cửa sổ, sự thay đổi của quan hệ nhân sinh quả thật rất thần kỳ.


Đương nhiên sở dĩ Giải Bẩm nhận điện thoại và đồng ý giúp Tô Bạch sưu hồn cũng là vì mẹ nuôi của anh ta đã mang đồ ăn tươi vừa mới mua ở chợ thực phẩm về được đến nhà.


Bất kể nguyên nhân và quá trình phát triển của sự việc thế nào thì ít nhất cuối cùng Tô Bạch vẫn thu tay.


Mâu thuẫn ban đầu của hai người chính là vì Giải Bẩm toan tính trước, sau đó là Tô Bạch cứng rắn và cố chấp, gần như suýt chút nữa đã tạo thành cục diện cá chết lưới rách. Thật ra Giải Bẩm cũng thừa nhận một điểm đó chính là nếu Lương Sâm không qua đây theo, vậy khi đó mình rất có khả năng đã bị Tô Bạch giết chết, nhưng cũng vì sự xuất hiện của anh ta mới khiến Tô Bạch hiểu ra phỏng chừng Lương Sâm không dám giết hắn, nhưng Tô Bạch hắn muốn giết người trước mặt anh ta cũng rất khó.


Cuối cùng lấy lùi làm tiến, Tô Bạch không giết mẹ nuôi của Giải Bẩm khiến ngay cả bản thân Giải Bẩm cũng cảm thấy rất bất ngờ, có lẽ đây mới là kết quả tốt nhất cho cả hai người.


Đương nhiên, chẳng ai nói lấy một lời cảm ơn với đối phương, cho dù là Tô Bạch hay là Giải Bẩm thì cả hai người đều không nói, bởi vì bọn họ đều cảm thấy không cần thiết phải nói, quá khác người, cũng không phù hợp với thời cuộc.


Cũng chính lúc hai người vừa mới hút xong điếu thuốc trong tay thì một bóng người đã xuất hiện bên giường. Lương Sâm liếc mắt nhìn miếng thịt mèo bị Tô Bạch đặt trên giường đó, đôi mày hơi nhíu lại, sau đó trực tiếp đặt một tay lên đầu con mèo này.


Không có lời trao đổi dư thừa cũng không cần phải giải thích gì cả, sưu hồn cứ bắt đầu như vậy.


Rất nhanh, trên người con mèo này bắt đầu bùng lên một ngọn lửa màu lam nhạt, đây là ngọn lửa linh hồn, ngọn lửa này xuất hiện lấy linh hồn làm nhiên liệu, một khi nó hiện ra trên cơ bản có nghĩa sinh mệnh đã hoàn toàn kết thúc.


Ngay khi Lương Sâm dời bàn tay khỏi đầu con mèo này, con mèo này đã hoàn toàn chết và biến thành một thi thể khô quắt.


Anh ta rút một điếu xì gà ra cắn trong miệng mà không nói gì, dường như cũng không định nói chuyện, anh ta đang suy nghĩ nhưng hình như cũng không nghĩ ra được gì cả. Dường như đã quá quen thuộc với bản tính của vị thính giả cấp đại lão này rồi cho nên Tô Bạch quả thật không có cách nào thật sự tôn trọng anh ta, giống như một minh tinh có nhân khí rất cao, bạn cũng rất thích anh ta, nhưng ngay khi bạn nhìn thấy anh ta hút thuốc phiện thì hình tượng của anh ta ở trong mắt bạn rất khó tạo dựng lại được.


Đại khái qua chừng vài phút, Lương Sâm vẫn không nói chuyện, mấy lần anh ta muốn giơ tay ra dường như muốn bấm đốt ngón tay nhưng cuối cùng vẫn thu về. Tuy rằng bây giờ anh ta đang đợi vé xe lửa nhưng theo bản năng, anh ta vẫn không muốn dây dưa với mấy thứ ở cấp bậc sâu hơn một chút. Một vài chuyện bạn không hiểu còn tốt, một khi bấm tay tính ra chúng sẽ vô thức trói buộc bạn.


Đặc biệt là cấp bậc của đối phương, còn có khả năng là một nam một nữ đó, chớ nói Lương Sâm vốn có tính cách hơi cẩn thận dè dặt và nhát gan, mà cho dù là đổi thành một thính giả cấp đại lão bình thường, chưa đến thời khắc vạn bất đắc dĩ thì thật sự cũng không muốn xuất hiện quan hệ đối đầu với một nam một nữ đó.


Cũng giống với đạo lý một học sinh ngoan nghe lời giáo viên trong trường học, vẫn sẽ có một loại cảm giác sợ hãi đối với hạng lưu manh du thủ du thực cùng trang lứa bên ngoài trường.


“Đang ở đâu?” Cuối cùng vẫn là Giải Bẩm hỏi trước.


Lương Sâm duỗi tay chỉ lên trời: “Căn cứ theo hình ảnh trong ký ức, thì miếng thịt này là từ trên trời rơi xuống.”


Chương 1201

Bình Luận (0)
Comment