Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1202 - Chương 1202 Bùng Nổ Xung Đột 1

Chương 1202

Bùng Nổ Xung Đột 1


Miếng thịt của Cát Tường từ trên trời rơi xuống?


Tô Bạch không cho rằng Lương Sâm đang cố tình lừa bịp bởi vì anh ta nhát gan chứ không phải là ngu xuẩn, trên thực tế người nhát gan lại càng thông minh hơn, bởi vì nhát gan cho nên bọn họ càng biết gần lợi xa hại để bảo vệ bản thân.


“Con mèo này chỉ là một con mèo nhà, một miếng thịt này rớt xuống sân thượng nhà nó, đối với nó mà nói lực hút quả thực vô cùng lớn cho nên nó đã trực tiếp nuốt chửng miếng thịt, nó chỉ hơi tiêu hóa một phần sức mạnh ít ỏi không đáng kể trong miếng thịt và điều này đã thúc đẩy nó biến hóa giống như yêu, đây là sự tiến hóa về cấp bậc sinh mệnh của mèo.”


Đột nhiên Lương Sâm cảm thấy rất nực cười, mình thân là một thính giả cấp đại lão mà bây giờ lại đang đọc ký ức của một con mèo cưng nhà nuôi, hơn nữa trên cơ bản trong ký ức này không có thông tin gì hữu dụng.


“Vị trí của gia đình mà nó đã ở trước đó đang ở đâu?” Tô Bạch hỏi.


Lương Sâm chẳng thèm nhìn Tô Bạch lấy một cái, chỉ tùy tiện vung tay ý bảo mình không tham gia vào, Giải Bẩm thấy thế mới đi cùng Lương Sâm ra ngoài, không lâu sau anh ta đã quay lại, bước tới trước mặt Tô Bạch: “Tâm trạng của ông chủ tôi không được tốt cho lắm.” Giải Bẩm giải thích một chút: “Vị trí thì tôi đã biết, chúng ta đi xem thử thế nào, ha ha, ít nhất thì lần này cậu sẽ không cho rằng là do chúng tôi bày cục đấy chứ?”


Tô Bạch không nói gì mà cùng Giải Bẩm bắt xe đi đến vị trí đó, đây là một tiểu khu hạng trung, mà vị trí của hộ gia đình đó lại ở tầng năm của tòa nhà cũng chính là tầng trên cùng.


“Tôi vào nhà xem thử, cậu lên nóc nhà xem sao.” Giải Bẩm nói với Tô Bạch.


Tô Bạch đồng ý rồi trực tiếp tung người nhảy lên nóc nhà với tốc độ cực nhanh, thật ra, khả năng của việc tìm kiếm tốn công vô ích này rất lớn, miếng thịt đó không phải bị gặm xuống mà là không biết tại sao lại đột nhiên từ trên trời rớt xuống, bản thân điều này có nghĩa rất ngẫu nhiên, đi điều tra chuyện không có động cơ và mục đích tuyệt đối là khó khăn nhất.


Lúc này, sắc trời đã mờ tối, bóng trăng và sao cũng không sáng cho lắm, một mình Tô Bạch đứng trên sân thượng, khi từ trên nhìn xuống dưới sẽ mang đến cho người một loại cảm giác cô đơn.


Thịt của Cát Tường xuất hiện, như vậy bây giờ Cát Tường rốt cuộc còn sống hay đã chết thì hắn không rõ. Đương nhiên Tô Bạch không hy vọng con mèo đen thích giả vờ cao ngạo này đi đời như vậy, bằng không một cây thực vật ở nhà lão Phương này thật sự sẽ trở thành một vật tưởng niệm cuối cùng mà Cát Tường để lại cho Tô Bạch mất.


Cũng may, tâm trạng đau khổ này cũng không duy trì được bao lâu bởi vì ngay bên dưới Tô Bạch cũng chính là ở ban công của hộ gia đình mà con mèo yêu đó đang ở, cửa sổ chạm đất trực tiếp vỡ nát, Giải Bẩm dùng hai tay ôm ngực, cả người bay ngược ra ngoài.


Một cô gái mặc đồ ngủ đi chân trần đứng ở lan can ban công, mái tóc của cô ta xóa tung, có vẻ như một khắc trước còn đang ngủ say nhưng quấy rầy mộng đẹp của một cô gái là một chuyện rất đáng sợ, hơn nữa cô gái này còn sở hữu sức mạnh đánh bay Giải Bẩm ra khỏi cửa nhà.


Tô Bạch đứng ở bên trên không khỏi lộ ra nụ cười mỉm, hôm nay Giải Bẩm thật đúng là xui xẻo, ban ngày bị mình đè ra đánh một trận đến buổi tối mò đến nhà người ta lại bị một cô gái đánh bay đi, có khả năng trước khi Giải Bẩm thăng cấp thành thính giả cao cấp cũng chưa từng trải qua ngày nào thê thảm tận hai lần như vậy.


Giải Bẩm đáp xuống đất một cách vững vàng, tuy rằng rõ ràng trước đó bay ngược ra ngoài nhưng thương thế trên người cũng không tính là nghiêm trọng cho lắm, thật ra vẫn là Giải Bẩm đang kiêng dè cường hóa của đối phương, cho nên mới chủ động chọn lùi lại để giữ khoảng cách, không có cách nào khác, ban ngày giao đấu với Tô Bạch quả thật đã tạo ra ảnh hưởng rất lớn cho sự tự tin của anh ta.


Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái đứng trên ban công và cả Tô Bạch còn đang đứng ở bên trên cô gái mang nụ cười mỉm trên mặt.


“Cậu còn cười được.” Giải Bẩm cũng tức đến bật cười, chỉ có thể oán trách cái thứ hàng đứng trên ban công lúc này thật đúng là một tên thần kinh ở trong lòng.


Hiển nhiên cô gái cũng phát hiện ra trên sân thượng trên nóc nhà mình còn có một người tồn tại, cô ta ngẩng đầu lên nhìn lên trên, Tô Bạch cũng đang hơi cúi đầu nhìn cô ta.


“Lời rồi, đêm hôm có hai thính giả cao cấp đại nhân mò đến cửa nhà một cô gái, hai người các anh cũng thật là nhàn rỗi.” Cô gái rõ ràng là người trong giới và cũng chỉ có thể là người trong giới, bằng không cho dù cô ta có là yêu tà phương nào nhưng nếu dám khoa trương ở trong khu dân cư như vậy thì Phát Thanh và pháp tắc của thế giới hiện thực đã sớm tiêu diệt cô ta rồi.


Ở trong thế giới hiện thực này, đến một cấp bậc tương đương với thính giả cao cấp mà không phải thành viên thính giả, ngoại trừ Cát Tường Như Ý ra thì hình như Tô Bạch cũng chưa nhìn thấy người nào khác, đương nhiên mấy thứ chỉ có thể trốn trong góc tối tăm mà không thể lộ diện không tính.


“Có chuyện muốn tới hỏi một chút.” Tô Bạch đáp một cách rất bình tĩnh, nếu đối phương cũng là một thính giả cao cấp vậy hiển nhiên Tô Bạch phải bình ổn tâm cảnh, đương nhiên cũng không thể trách Giải Bẩm không thăm dò kỹ mảnh đất quê nhà này của mình. Một là anh ta cũng là thính giả cao cấp vừa mới thăng cấp chưa được bao lâu, những thính giả cao cấp đó cũng không nhất định phải vì mối quan hệ đồng tính của anh và Lương Sâm mà sợ anh, chủ động nịnh nọt và lôi kéo quan hệ với anh ta. Lương Sâm không phải Võ Tắc Thiên và Giải Bẩm cũng không phải trai bao của anh ta. Những thính giả cao cấp đó cũng được tính là nhân vật chư hầu một phương nên hiển nhiên không có chuyện không có giới hạn như vậy. Nguyên nhân nằm ở phương diện khác, chính là vì trước khi Giải Bẩm trở thành thính giả hình như đã ra sức làm ăn ở Thượng Hải, cũng đến vài năm chưa trở về quê nhà, cho nên tất nhiên anh ta cũng không quen các thính giả ở bên Đông Bắc này cho lắm.


Chương 1202

Bình Luận (0)
Comment