Chương 1206
Hôm Nay, Tôi Không Muốn Nói Lý! 1
Con mèo đen còn đang giãy dụa, trong tứ chi của nó đã có ba chi thiếu, trên người đều là máu tươi đầm đìa, cũng có một mảng lớn đang thối rữa, nhưng khi đối diện với lời khiêu chiến nó vẫn cưỡng chế dựa vào lồng đứng lên theo bản năng, cắn xé lại mấy con yêu vật trước mặt.
Chẳng lâu sau, ông già lưng còng đi qua gõ vào thành lồng, hai con mèo hoa lớn và con chó ba mắt kia từ từ lùi xuống. Trên người ba con này cũng nhuộm đầy máu, không phải bọn nó không đánh lại được con mèo đen trước mặt này, mà thật ra cho dù dưới tình huống đấu đơn bất cứ một con nào trong số chúng đều có thể đánh bại con mèo đen lúc này, bởi vì thương thế của con mèo đen này quá nặng.
Nhưng yêu tộc càng chú trọng vào cấp bậc huyết thống hơn con người, nhận thức cũng càng sâu sắc hơn, cho nên khi con mèo đen này ngẩng cao đầu nó giống như một quý tộc đang nhìn xuống đám nô lệ vốn nên nằm phủ phục và run rẩy dưới móng vuốt của mình, nếu như không phải do bị ông già lưng còng kích thích thì bọn nó thật sự không muốn ra tay với con mèo đen.
Sau một phen chém giết, thương thế của con mèo đen càng nặng hơn, nhưng cho dù có bị thương nặng bao nhiêu thì con mèo đen vẫn có thể dựa cơ thể của mình lên song sắt, tiếp tục ngẩng cao đầu mình như cũ.
Nó không biết ý nghĩa của việc làm như vậy là gì nhưng cảm thấy mình chắc hẳn nên làm như vậy, bởi vì nó cho rằng nếu như mình biến thành giống như những động vật khác ở nơi này cúi đầu nhẫn nhục trước con người ghê tởm đó, vậy đó chính là một loại sỉ nhục đối với mình.
“Đồ vô dụng!”
Ông già lưng còng nhìn con mèo hoa và con chó ba mắt đã chi chít vết thương trên thân, vậy mà ba cái thứ ngu đần này chỉ cắn rớt được một miếng thịt, hơn nữa còn rất dè dặt.
Lẽ nào thông qua cách cưỡng chế can thiệp của con người này thật sự không thể bồi dưỡng ra được quý tộc chân chính?
Ông già không muốn kết quả này và cũng không muốn nhìn thấy xu thế phát triển này, bởi vì thật ra bản thân ông ta cũng giống như các loại yêu vật bị mình nhốt ở đây, mới đầu thứ ông ta cường hóa chính là yêu tộc sau đó cũng thông qua nghiên cứu của mình để không ngừng đổi mới các bộ phận của mình, đồng thời cũng cấy sức mạnh của những loài yêu khác lên người mình. Ông ta của hiện tại hoàn toàn còn giống một miếng gỏi lớn hơn cả Tô Bạch.
Yêu tộc bị giam giữ ở nơi này là vật thí nghiệm của ông già lưng còng đồng thời cũng là hy vọng của ông ta, mà con mèo đen này thì lại là kẻ địch của ông ta, đúng vậy, là kẻ địch!
Ánh mắt con mèo đen này nhìn mình giống như ánh mắt của mấy thính giả cao cấp mà mình biết nhìn mình, mang theo vẻ khinh thường và coi rẻ!
Càng là người giống như ông già thì lòng tự tôn thật sự càng nhạy cảm. Năm đó mập mạp cũng từng làm việc vặt cho Lệ Chi cũng từng làm chân chạy vặt cho những thính giả lớn mạnh khác, nhưng anh ta vẫn sống cuộc sống của mình như cũ, nên làm gì thì làm cái đấy, có tố chất tâm lý rất vững. Nhưng ông già này vì trời sinh tàn tật từ nhỏ đến lớn nên gần như vẫn luôn sống trong sự kỳ thị của người khác, từ nhỏ đã thích sưu tầm mấy thứ mà người khác không dám nuôi và sợ hãi.
“Khà khà, tao cho mày kiêu ngạo, tao cho mày tiếp tục kiêu ngạo, tao cho mày kiêu ngạo này!”
Ông già duỗi tay tới mở cửa lồng trực tiếp túm cổ con mèo đen lôi ra ngoài. Con mèo đen ở trước mặt ông già không có một chút khả năng phản kháng nào, nhưng mắt mèo của nó vẫn còn nhìn chằm chằm ông ta và vẫn mang theo một tia khinh thường đó như cũ.
“Đồ súc sinh nhà mày, đồ súc sinh đáng chết nhà mày!”
Ông già “bốp” một tiếng, đập con mèo xuống mặt đất, cơ thể của con mèo đen phịch một cái, để lại một đống máu tươi trên mặt đất, nhưng con mèo vẫn chưa chết hơn nữa còn tiếp tục cố chấp dùng loại ánh mắt khinh bỉ này nhìn ông già.
Lúc này di động vang lên, ông già nhận máy.
“Cậu tới rồi à, được, cậu trực tiếp đẩy cửa đi xuống là được, cánh cửa đó không chặn nổi cậu đâu, con mèo đó đang ở chỗ tôi, cậu cho tôi thứ mà tôi muốn thì tôi sẽ giúp cậu thay máu.”
Không lâu sau, một người đàn ông đầu trọc mặc áo gió đi xuống từ cầu thang bên trên, anh ta trông rất trắng trẻo nhưng trên con mắt tam giác lại lóe lên vẻ ác độc giống như rắn độc, cho dù anh ta đang đối diện cười cợt với bạn thì vẫn mang đến cho bạn một loại cảm giác gian xảo như cũ.
Mắt tam giác nhìn thấy con mèo đen trên mặt đất đó lập tức nở nụ cười, sau đó xách con mèo đen này lên đặt trên một cái bàn bên cạnh, rồi lập tức nổi giận quát: “Mẹ kiếp, sao ông có thể tra tấn nó thành cái dạng này được, đây chính là sự tồn tại ở cấp bậc đại yêu, cho dù thần hồn tổn hại và cơ thể cũng đã sụp đổ nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật nó là một con đại yêu. Ông có biết nếu nó chết rồi sẽ là một sự tổn thất lớn bao nhiêu không hả?” Mắt tam giác có vẻ rất bất mãn với cách mà ông già lưng còng đối xử với con mèo đen.
“Cậu bớt bớt lại đi, cho dù có là phượng hoàng đã bị nhổ lông thì cũng không bằng gà, cậu muốn thay máu với nó cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, nếu như tôi không tra tấn nó thành ra như vậy, đến lúc đó khi cậu thay máu có thể đánh lại được nó sao?
Đừng để đến lúc đó bị nó đảo khách làm chủ, thực lực của nó ở thời kỳ đỉnh cao tương đương với những thính giả cao cấp đại nhân đó đấy.”
Mắt tam giác cũng không có cách nào nói thêm được gì nữa, nhưng trong lòng vẫn tức giận, trước đó giao dịch đã nói rõ ràng nhưng ở hiện trường vừa nhìn con mèo đen này lại bị tra tấn thành cái dạng này, cũng có nghĩa thứ mà mình vốn nhìn trúng năm phần mới nay cầm được đến tay thậm chí còn không đến nổi một phần mới.