Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1205 - Chương 1205 Cắn, Lên Cắn Đi! 2

Chương 1205

Cắn, Lên Cắn Đi! 2


Ngược lại Giải Bẩm tự mình tìm trà, pha trà rồi uống một cách rất không khách sáo, còn hỏi Tô Bạch có muốn một cốc không.


Cô gái xử lý xong cái cổ của mình rồi băng vết thương trên cổ mình lại, sau đó nhìn hai người đàn ông ngồi trên ghế sô pha trong nhà.


“Tôi nói này, các anh có biết xấu hổ một chút không vậy?”


“Tôi chỉ muốn biết cô lấy được miếng thịt mèo này từ đâu?” Tô Bạch hỏi.


“Tôi không nói thì anh còn có thể thật sự giết tôi được chắc?” Cô gái hỏi ngược lại với vẻ không khách sáo.


“Cô có thể thử xem.” Tô Bạch đáp lời.


Đột nhiên Giải Bẩm ở bên cạnh cảm thấy thật lúng túng nhưng cũng không thể biểu hiện ra điều gì, anh ta tin nếu chọc cho Tô Bạch xù lông nhím thì hắn có thể giết người thật, nhưng mình cũng không thể giúp hắn được, nhưng nếu mình không giúp thì Tô Bạch còn có thể giết được cô gái này sao?


“Thịt mèo là tôi nhặt được.” Cô gái cười đáp: “Nhặt được ở bên đường, tôi không giao cho chú cảnh sát mà dứt khoát mang về rồi trực tiếp ném từ trên xuống dưới ban công nhà tôi, muốn cho con mèo mà tôi nuôi một chút tạo hóa, quả nhiên nó cũng không khiến tôi thất vọng mà nuốt miếng thịt đó, vốn dĩ tôi còn định đợi qua vài ngày nữa nó yêu hóa thành công thì tôi sẽ đi tìm nó về, nhưng không ngờ lại bị các anh giết chết.”


Tô Bạch nhắm mắt lại, hắn biết rõ cô gái ở trước mặt không chịu nói thật.


Lúc này Giải Bẩm lại ho khan một tiếng, lấy di động của mình ra bảo: “Tin tức này thật sự rất quan trọng với chúng tôi, nói chính xác thì hai người chúng tôi chỉ là chân chạy việc, ông chủ của tôi rất coi trọng con mèo này cũng chính là con mèo đã rớt mất miếng thịt đó, cho nên mới kêu hai người chúng tôi qua đây kiểm tra, mọi người hòa khí một chút, sau này chỗ giúp đỡ nhau cũng nhiều hơn, cứ coi như chúng tôi nợ cô một ơn hoặc là ông chủ của tôi cũng nợ cô một ơn.”


Lúc này, Giải Bẩm lôi thân phận của Lương Sâm ra, tuy rằng hình tượng của Lương Sâm trong mắt những người quen biết anh ta quả thật rất khó cao lớn lên nổi, nhưng thân là một trong những thính giả cấp đại lão còn tồn tại ở thế giới hiện thực, đối với thính giả xa lạ mà nói, trọng lượng của tâm biển hiệu này vẫn rất nặng.


Cô gái hơi do dự một chút, điểm khiến cô ta thật sự tức giận nằm ở chỗ Giải Bẩm xông vào nhà và hai người lại liên thủ với nhau để đối phó mình, nhưng bây giờ cô ta quả thật không đáng tội gì phải vì một con mèo thậm chí còn chưa tính là yêu hóa đó mà đắc tội với hai cường giả cùng cấp lại thêm còn có một đại lão nữa.


“Một người muốn lấy lòng tôi đã tặng nó cho tôi, đặc biệt đợi tôi ở cửa tiểu khu, đợi khi tôi trở về đã tặng cho tôi, tôi biết đây là thịt của một con đại yêu tộc mèo, cho nên thuận tay ném từ trên sân thượng nhà mình để con mèo ngốc của nhà tôi thử vận may mà thôi. Tôi có thể cho các anh cách liên lạc với người đó, anh ta là một người có thâm niên.”


Quả thật, người có thâm niên đối với thính giả cao cấp mà nói không đáng phải để ý đến, cô gái cũng không cần phải bảo vệ một người có thâm niên đi nịnh nọt mình mà đắc tội với nhiều người như vậy, thật sự không đáng.


“Meo…”


“Gâu…”


“Xè xè… xè xè…”


Đây là một tầng hầm ngầm, trước đây là một sở nghiên cứu dưới lòng đất nhưng đã sớm bị di dời và phá bỏ, chỉ là tàn tích vẫn còn ở lại đây, nhưng hiện tại nơi này đang nhốt rất nhiều động vật trong đủ loại lồng có kích cỡ khác nhau.


Có mèo, có chó, có rắn, có thằn lằn, hơn nữa những động vật này thoạt nhìn đều rất khác với những loài bình thường ở bên ngoài, thậm chí có không ít con trên người còn mang theo yêu khí, có vài con trên người yêu khí khá thuần vừa nhìn đã biết yêu hoang dã, cũng có con thì lại trông có vẻ rất pha tạp giống như là cưỡng chế tăng lên vậy.


Một con mèo đen què chân, có một phần lớn cơ thể đã thối rữa nằm phục trong góc lồng lớn, xung quanh có một con chó trên mặt có ba con mắt và hai con mèo hoa, cơ thể của hai con mèo hoa rất lớn, có xu hướng phát triển giống với báo.


Nhưng cho dù bị nhốt chung trong một chiếc lồng cùng mấy thứ giống yêu mà không phải yêu này, thì con mèo đen vẫn luôn ngẩng cao đầu mình, trong mắt mèo đã hơi đục ngầu, nhưng dường như nó vẫn còn đang kiên trì đợi gì đó, nó đã có hơi quên mất mình là ai nhưng vẫn theo bản năng cho rằng mình chắc chắn phải ngẩng cao đầu trước mặt mấy thứ này.


Bởi vì bọn nó không xứng để mình cúi đầu!


Một ông già còng lưng chậm rãi bước qua, làn da của ông ta giống như da của thằn lằn, trên mặt cũng đầy vết rỗ hệt như một cái tổ ong vò vẽ, thi thoảng còn có con trùng lại chui ra khỏi đó nhưng ông ta lại trông có vẻ rất hưởng thụ.


Ông già đi đến bên cái lồng, quở trách con chó và hai con mèo hoa trong lồng một trận: “Nhìn một chút triển vọng này của bọn này xem, đạo lý chọn lọc tự nhiên đấy, không hiểu sao, nó đã thoi thóp rồi, cho dù trước đây là một con đại yêu nhưng bây giờ đã bị người ta đánh nát thần hồn và cơ thể, nó chính là thức ăn gia súc tốt nhất cho tụi bây, vậy mà còn không dám ăn!”


Ông già nhìn con mèo đen này, mèo đen cũng nhìn ông ta, trong con mắt đục ngầu mang theo vẻ khinh thường.


Bản mặt già nhăn nheo của ông già co rút càng dữ dội hơn, không phải ông ta chưa từng có dự định thuần phục con mèo đen này, nhưng cho dù thần hồn của con mèo đen này đã vỡ nát thì nó vẫn sẽ luôn ghi hận mình mà thôi, cho nên ông ta không dám chữa thương cho nó, thậm chí thi thoảng còn cắt thịt trên người nó xuống rồi tự mình ăn, một vài động vật ở đây cũng đã từng ăn, mà cũng có người được ông ta mang đi tặng.


Một vài động vật lại vì vậy mà yêu hóa thành công, cũng có số ít mấy con xui xẻo không có phúc hưởng này thì nổ tung mà chết, bản thân ông ta cũng ăn thì lại cảm thấy yêu lực vốn pha tạp trong cơ thể mình trở nên càng xung đột hơn, cũng không biết là tốt hay xấu nữa.


“Cắn, lên cắn cho tao, mấy đứa tụi mày đều là thứ không có triển vọng!”


Ông già phóng những xúc tu từ lòng bàn tay ra đâm mạnh vào con chó ba mắt và hai con mèo hoa lớn, ép bọn chúng không thể không nhào lên người con mèo đen, bắt đầu cắn thịt trên người nó.


Chương 1205

Bình Luận (0)
Comment