Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1204 - Chương 1204 Cắn, Lên Cắn Đi! 1

Chương 1204

Cắn, Lên Cắn Đi! 1


Một con mèo nhà nuôi, đối với nó mà nói cuộc sống rất đơn giản cũng rất nhàm chán, cho dù là bình thường cửa sổ trong nhà không đóng, cho dù là đi đến đâu cũng đều có chỗ để chạy ra ngoài, cho dù mèo nhà người khác cũng thường xuyên lén lút chạy ra ngoài vào thời kỳ phát tình, thì nó lại chưa bao giờ từng chạy ra ngoài, không phải bởi vì nó ngoan ngoãn bao nhiêu mà bởi vì nó không biết tại sao mình đối với ban công, đối với cửa sổ, đối với cửa lớn, luôn có một loại cảm giác sợ hãi đến vậy. Nó không dám rời khỏi nơi này, thấp thoáng, việc rời khỏi căn nhà này mang đến nỗi khủng hoảng rất lớn. Thế giới bên ngoài không mang lại cho nó bao nhiêu sự tò mò, bởi vì từ khi nó sinh ra đã luôn ở trong căn nhà này, nó cảm thấy rất có khả năng sẽ ở nơi này cho đến ngày mình chết đi mới thôi.


Đột nhiên có một ngày khi nó đang nằm phơi nắng bên cửa sổ, một miếng thịt từ trên trời rơi xuống rớt ngay trên ban công nhà nó.


Nó không ăn cái này bởi vì tuy chủ nó chưa từng dẫn nó ra ngoài, nhưng ít nhất cũng tính là trong xếp hạng mèo, nó cũng được trải qua một cuộc sống ăn sung mặc sướng, nên nó thật sự không cảm thấy hứng thú với thịt sống cho lắm, đặc biệt là bên trên miếng thịt đầm đìa máu này còn mang theo khí tức của mèo.


Đây là một miếng thịt của đồng loại khiến nó cảm thấy rất ghê tởm.


Nhưng dần dà, đột nhiên nó bị miếng thịt này thu hút, dường như các tế bào trên người từ trên xuống dưới đều đang thúc giục nó mau chóng nuốt miếng thịt này, bởi vì nó cần miếng thịt, cơ thể của nó cần miếng thịt và linh hồn của nó cũng cần miếng thịt, nó thật sự không có cách nào từ chối.


Nó không biết loại cảm giác này tới từ đâu, cũng không biết tại sao lại xuất hiện, nhưng cho dù là con người thi thoảng cũng sẽ đánh mất bản thân mình trong đủ loại tình huống, huống chi là một con mèo.


Cuối cùng, con mèo này đã không thể khống chế bản thân, cho dù là từ mặt lý tính nó rất ghê tởm miếng thịt sống tới từ đồng loại này, nhưng không biết tại sao miếng thịt lại thôi thúc nó muốn ăn sạch mình.


Cuối cùng, nó đã nuốt miếng thịt, khi nó nuốt miếng thịt xuống, chủ nhân của nó đã trở về, cô gái về nhà chỉ liếc mắt nhìn nó một cách lạnh nhạt, rồi cười mà không nói gì, sau đó cô ta đi tắm.


Nhưng con mèo lại rất khó chịu, bởi vì nó cảm thấy cơ thể của mình rất trướng giống như sắp căng nổ vậy. Nó bắt đầu lăn lộn, bắt đầu giãy giụa, cuối cùng thực sự không nhịn nổi loại dày vò này nữa, nó đã nhảy khỏi ban công lần đầu tiên trong ký ức.


Nó đã nhảy xuống.


Nó không biết mình nên đi nơi nào đồng thời cũng sợ sự thay đổi trong cơ thể mình. Nó cảm thấy rất sợ hãi cũng rất bất an, nó bắt đầu đi loanh quanh, nó thử tháo cái chuông trên cổ mình xuống nhưng nó lại thất bại, cho dù sức lực của nó bắt đầu càng ngày càng mạnh nhưng chiếc chuông vẫn kiên cố như cũ giống như mọc ra từ trên người nó vậy, cho dù nó có biến thành bộ dáng gì thì cũng không thể lấy xuống được.


Nó dạo chơi ở sân bay gần nhất bởi vì mỗi ngày đều có thể nhìn thấy những thứ khổng lồ bay lên và vươn tới trời cao từ nơi này, mà nó cũng cảm giác được tại vị trí hai bên sườn của mình hình như sắp mọc ra cái gì đó, như thể mình rất nhanh đã có thể sở hữu khả năng bay lên. Đây là dự cảm của nó, nó cũng rất ngạc nhiên, vậy mà mình lại thứ như dự cảm này.


Nó giống như một đứa trẻ nhỏ tuổi đột nhiên biến thành có chỉ số thông minh bình thường, bắt đầu học hỏi và thích ứng với thế giới này một lần nữa. Trước đây thế giới này đối với nó mà nói quá nhỏ, nhỏ đến mức chỉ lớn bằng một căn phòng đó, mà cùng với không ngừng hấp thụ yêu khí đồng tộc trong miếng thịt đó, nó cũng bắt đầu cảm thấy mình chắc hẳn nên đổi một cách sinh hoạt mới.


Ví dụ nó cảm thấy hai bên sườn mình rất nhanh sẽ mọc ra hai thứ tương tự với thứ ở hai bên cục sắt khổng lồ đó, sau đó mình có thể bay lên.


Có điều có một ngày, nó nhìn thấy Tô Bạch ở trong sân bay đột nhiên cảm thấy có một cảm giác không giải thích được, nó có thể biết loại cảm giác này tới từ trong miếng thịt mà mình đã ăn, điều này khiến nó rất sợ hãi và khiến nó cảm thấy rất bất an. Bởi vì trình độ trí tuệ của nó đã càng ngày càng cao cho nên nó không muốn cơ thể của mình, sinh mệnh của mình và toàn bộ mọi thứ của mình bị một con mèo khác giành mất, cho dù trên thực tế nó mới là tên trộm đó.


Cho nên nó mới cố tình đánh rớt cái đèn treo ở phía trên khu hút thuốc xuống muốn đập chết Tô Bạch, tuy rằng với năng lực của nó hiện tại mà nói, đại khái cũng sở hữu khả năng đánh lén giết chết người, nhưng pháp tắc của thế giới này lại rất không thân thiện với sự tồn tại của nó, nó có thể cảm giác được nếu mình tùy tiện to gan lớn mật đi giết người vậy kết cục của nó sẽ rất thê thảm.


Nhưng điều khiến nó ngạc nhiên chính là người mà nó muốn giết đó lại không chết, thậm chí còn bước ra một cách bình yên vô sự, điều càng kinh ngạc hơn là hắn đi thì đi rồi, vậy mà hơn nửa đêm còn quay lại sau đó còn tìm được mình.


Trong phòng, cô gái ngồi bên bàn trang điểm trang điểm, bởi vì vừa rồi khi Tô Bạch bóp cổ cô ta đã cào ra mấy vết rất sâu, yêu cái đẹp là thiên tính của phụ nữ, cho dù có là thính giả cao cấp cũng không có ngoại lệ.


Sắc mặt của Tô Bạch trông có vẻ hơi mệt mỏi, nói thật, cô gái này quả thật không dễ đối phó, cái ống xì đồng đó cho dù là từ phương diện tốc độ hay là phương diện lực tấn công đều rất kinh người. Dù rằng Tô Bạch là một Huyết tộc thì vẫn cảm thấy rất khó giải quyết như cũ, ngoài ra còn biết dụ lôi gắn lên ống xì đồng để chiến đấu, tương đương với thêm một tầng sát thương thuộc tính đặc biệt lên thuộc tính vật lý đơn thuần. Nếu không phải bên cạnh có một đại sư ảo thuật có mặt ở đây, thì trận quyết đấu này ai thắng ai thua thật sự chưa thể nói trước được, thậm chí trong đáy lòng Tô Bạch cũng đang nghĩ, có khả năng xác suất mình thua sẽ cao hơn một chút.


Chương 1204

Bình Luận (0)
Comment