Chương 1208
Hôm Nay, Tôi Không Muốn Nói Lý! 3
Hai người đàn ông trẻ tuổi bước vào trong, trùng độc trên người ông già lưng còng lập tức ngọ nguậy, trong miệng của mắt tam giác cũng phun ra lưỡi rắn, nhưng rất nhanh, một người đàn ông mặc tây trang trong số đó đã lộ ra khí tức của mình.
Đây là khí tức của thính giả cao cấp!
Ông già lưng còng lập tức khom người, vẻ mặt tức giận cũng biến thành nịnh nọt, cúi người nói: “Đại nhân đến chỗ này của tiểu nhân là có gì cần dặn dò sao?”
Mắt tam giác cũng lập tức thu lại lưỡi của mình nhưng không đến mức nịnh nọt giống như ông già lưng còng. Anh ta vừa mới nhận được sự tự tin từ trong con mèo đen đó nên lúc này đối mặt với thính giả cao cấp cũng không bằng lòng khom người xuống, ngược lại anh ta cũng biết mình chưa từng chọc giận hai thính giả cao cấp này nên đối phương cũng không thể giết mình, không cần sợ.
Tô Bạch duỗi tay ôm con mèo thoi thóp vào trong lòng, con mèo đen chậm rãi giãy dụa, vẫn tiếp tục ngẩng đầu mình, đồng thời ấn móng vuốt tàn tạ vào vị trí ngực của Tô Bạch, cào rách áo của hắn, cào ra trên ngực hắn vài vết máu.
Nó không muốn bị ôm như một con thú cưng, nó muốn ngẩng cao đầu mình, tuyệt đối không phải là thú cưng nhà nuôi, nó không cần a dua lấy lòng trước bất kỳ ai hết!
Tô Bạch không hề để ý đến vết thương trên ngực mình, hắn duỗi tay vỗ nhẹ lên đầu mèo, cảm giác được những vết thương đầm đìa máu khắp cả người nó, mới bình tĩnh bảo: “Được rồi, cả thế giới đều biết mày là một con mèo kiêu ngạo, được chưa?”
Trong mắt của con mèo lộ ra một vẻ nghi ngờ, dường như nó không nhận ra được Tô Bạch nhưng lại cảm giác được một loại quen thuộc theo bản năng, nó đã rất mệt rồi, thật sự rất mệt, lúc này đột nhiên nó nhắm mắt, chủ động dựa vào ngực Tô Bạch.
Ông già lưng còng ở một bên nhìn thấy một màn này lập tức sợ đến mức vỡ mật.
Ông ta đã hành hạ con mèo này lâu như vậy nhưng con mèo này cũng chưa bao giờ từng chịu yếu thế, con mèo này thật sự rất chảnh, thân là một đại yêu, thực lực của nó trước đây cũng có thể sánh ngang với thính giả cao cấp vì vậy nó tuyệt đối sẽ không vì vị ở trước mặt này cũng là thính giả cao cấp cho nên mới chịu thua.
Cách giải thích duy nhất chính là con mèo đen này rất quen thuộc vị thính giả cao cấp xa lạ ở trước mặt này.
Chết tiệt, sao sự việc lại biến thành cái dạng này?
“Đại nhân, xin hãy nghe tôi giải thích, nếu không phải có tôi thì nó đã sớm chết rồi…”
Tô Bạch giơ tay ý bảo ông già lưng còng không cần phải nói nữa.
Giải Bẩm đi đến bên cạnh Tô Bạch, nhẹ giọng nói: “Không phải đã nói trước sẽ sắp xếp cho cậu ẩn giấu khí tức, cầm một thanh pháp khí trong tay đợi sau khi bọn họ nhìn thấy tới cướp giật thì lại ra tay sau sao?”
Đây là kế hoạch đã sắp xếp từ trước, bởi vì như vậy có thể tránh được sự trừng phạt của Phát Thanh.
Nhưng Tô Bạch vẫn trực tiếp đi vào.
Hắn nhìn Cát Tường vùi đầu vào lòng mình lại cảm thấy tim mình như nhỏ máu, số phận đã cho mình con mèo này và cũng cho mình một đứa con trai, bây giờ Cát Tường bị thương nặng sắp chết thậm chí đã quên cả mình, vậy còn bé con thì sao?
Mạng của tôi, cuộc sống của tôi vốn đã không trọn vẹn, ngay khi tôi vất vả lắm mới tìm được thứ để mình quý trọng thì lại lấy từng thứ một bên cạnh tôi đi, sau đó lại mang ra cho tôi nhìn sau khi đã đập nát!
Tô Bạch hé miệng, dường như do dự rất lâu, nhưng lại giống như vì tâm trạng hoặc gọi là quá tức giận cho nên khó mà chuyển hóa thành từ ngữ trong khoảng thời gian ngắn được: “Hai người các anh tự mình chọn một cách chết đi, hôm nay tôi không muốn nói lý lẽ.”
Lúc này ông già lưng còng sợ muốn chết, vẻ mặt của mắt tam giác cũng kinh ngạc, lập tức sợ hãi khôn cùng, thính giả cao cấp này lại không sợ sự trừng phạt của Phát Thanh!
Ngay khi mất đi sự ràng buộc như Phát Thanh nói lý này, khoảng cách giữa thính giả cao cấp và người có thâm niên giống như cái hào rộng trực tiếp xuất hiện.
Anh ta giết bạn vậy phải đợi thế giới chuyện xưa tiếp theo mới chịu sự trừng phạt, thậm chí không nghiêm trọng đến mức trực tiếp bị Phát Thanh ra lệnh giết, nhưng hai người bọn họ lại là trực tiếp chết đi, ngay khi bạn đối mặt với một thính giả cao cấp nói muốn giết bạn vậy bất cứ phản kháng gì cũng đều là tốn công vô ích hết.
Bạn chỉ có thể đợi cái chết giáng xuống!
Phát Thanh xây dựng hệ thống sinh thái này cho nên trên cơ bản thính giả ở các giới mới có thể lăn lộn trong giới của mình một cách có quy củ, trên một cấp cũng sẽ không cướp đồ của dưới một cấp, dành cho thính giả ở các cấp bậc không gian tự mình cạnh tranh phát triển.
Ngay khi Tô Bạch dùng một câu trực tiếp bày tỏ thái độ rõ ràng của mình, mắt tam giác trước đó còn lạnh lùng cảm thấy phải bảo vệ cốt khí của mình cũng lập tức quỳ xuống phủ phục dưới chân hắn không ngừng dập đầu: “Bốp! Bốp! Bốp…”
Ở trước mặt cái chết gần trong gang tấc, bất cứ tôn nghiêm gì, bất cứ cốt khí gì đều là cục cứt, đạo lý này thính giả hiểu rõ nhất.
Những tiếng dập đầu không ngừng vang vọng trong mật thất, có điều những tiếng vang này lại không hề lay chuyển được sát tâm càng ngày càng lạnh lẽo này của Tô Bạch.
Trong đầu hắn hiện ra một hình ảnh, trong hình ảnh đó bé con nằm trên giường chu môi ngủ rất ngon, mà Cát Tường thì lại nằm bên cạnh bé con thi thoảng lại vẫy đuôi đuổi lũ muỗi và vỗ về đứa trẻ.