Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1209 - Chương 1209 Mèo Sống Đã Không Còn Gì Nuối Tiếc 1

Chương 1209

Mèo Sống Đã Không Còn Gì Nuối Tiếc 1


Mắt tam giác ra sức dập đầu xin tha, còn ông già lưng còng cũng kêu như cha chết mẹ chết, khi một thính giả cao cấp không dự định nói đạo lý với bạn, bọn họ giống như sơn dương bị móc trên giá thật sự chỉ còn lại kết cục mặc cho người xẻ thịt. Hai người cũng không phải con chim non mềm vừa mới thăng cấp thành người có thâm niên nên cũng biết sự chênh lệch đáng sợ giữa thính giả cao cấp và người có thâm niên thế nào.


Giải Bẩm thở dài một hơi, anh ta hiểu Tô Bạch và cũng biết hắn chắc chắn không phải đang nói giỡn. Trước đó anh ta cảm thấy mình rất hiểu hắn, nhưng sau khi trải qua chuyện lần này anh ta cảm thấy mình thật sự rất khó nhìn thấu được hắn, có đôi khi tâm thần nhưng có đôi khi lại bình thường hơn bất cứ ai. Vậy mà mẹ nuôi của mình ở nhà còn nói người bạn này không tệ, rất lễ phép, còn giúp bà ấy rửa bát. Một người như vậy, nếu bạn có quan hệ tốt với hắn, khiến hắn cảm thấy bạn sẽ không đâm một đao sau lưng hắn vậy hắn cũng sẽ không đối xử qua loa với bạn. Trên thực tế, nếu như chuyện lần này không phải do mối quan hệ giữa mình và hắn trước đó không tính là quá xấu, thì có khả năng đợi khi mình trở về lại thấy thi thể của mẹ nuôi mình, thậm chí có khả năng là được xếp thành một tạo hình nhục nhã, nên mãi mãi đừng xem nhẹ sự đáng sợ của một tên thần kinh khi lên cơn.


Nhưng, Giải Bẩm vẫn chọn quay người rời khỏi nơi này, đây là chuyện mà Tô Bạch dự định làm, Giải Bẩm anh ta cũng không điên đến mức muốn cùng Tô Bạch không nói đạo lý, hơn nữa anh ta cũng biết rõ Tô Bạch cũng không cần anh ta làm vậy.


Cùng với sự rời đi của Giải Bẩm, dường như nhiệt độ ở nơi này dần dần càng ngày càng thấp, có một phần khả năng là do tác dụng tâm lý của ông già lưng còng và mắt tam giác, đương nhiên cũng có một phần nguyên nhân là do hiệu quả của việc cộng hưởng và dung hợp với môi trường xung quanh của thính giả cao cấp.


Khí tức tiêu điều lập tức tăng vọt lên!


Cát Tường cuộn mình trong lòng Tô Bạch, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dạng này của Cát Tường. Trước đây con mèo này đều mang dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, ngoại trừ khi đối diện với bé con tỏ ra rất dịu dàng ra thì khi đối mặt với những người khác đều là tròng mắt đảo lên trên một cách vô cùng kiêu ngạo.


Tô Bạch ôm Cát Tường xoay người lại đối mặt với ông già lưng còng và mắt tam giác.


“Tôi cho các anh chọn cách chết, đã chọn xong chưa?”


Giọng nói của Tô Bạch rất bình tĩnh, đương nhiên hắn biết rõ việc giết chết hai người trước mặt này sẽ tạo ra hậu quả thế nào với mình. Sở dĩ mình có thể sống sót trở về từ thế giới chuyện xưa trừng phạt lần trước vẫn là vì cơ duyên xảo hợp trong thời khắc chỉ mành treo chuông. Lần này sau khi mình trở thành thính giả cao cấp, Tô Bạch thậm chí có một loại cảm giác có khả năng thế giới chuyện xưa trừng phạt của mình sẽ tương tự với Huyết Thi đó.


Phát Thanh là một anh nông dân chăm chỉ, nó không ngừng tưới phân người tươi mới cho đám rau mà mình trồng, những kẻ không nghe lời cũng chính là luống rau hỏng trong mắt nó thì lại bị nó lấy ra coi thành phân bón, rồi lại tẩm bổ cho những luống rau khác để đạt đến mục đích không lãng phí.


Nhưng bây giờ Tô Bạch đều không muốn cân nhắc tới những thứ này, ngay khi nhìn thấy bộ dạng này của Cát Tường thật ra trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, hai người này chắc chắn không thể sống qua khỏi ngày hôm nay, thậm chí không thể sống qua giờ tiếp theo.


Đột nhiên, ông già lưng còng và mắt tam giác đưa mắt nhìn nhau, hai người đều là những nhân vật lăn lộn trong giới người có thâm niên nên hiển nhiên cũng biết xét thời cơ, cả việc cầu sinh trong cái chết cũng đã là một loại bản năng.


Bất chợt cơ thể của ông già lưng còng lồi lên, hai má giống như con cóc phồng lên xẹp xuống, sau đó cả người “ầm” một tiếng chọc thủng bức tường xi măng chuồn thẳng ra ngoài.


Mắt tam giác vẫn còn quỳ ở nơi đó nhưng chỉ còn lại một lớp da, trong miệng một con rắn phun ra chất lỏng mang tính ăn mòn cực mạnh xuyên thủng mặt đất bên dưới, sau đó thân rắn giống như tia chớp luồn vào bên trong.


Bọn họ không ngu ngốc đi suy nghĩ viển vông như dự định ra tay với Tô Bạch, bởi vì bản thân bọn họ biết rất rõ thính giả cao cấp đã không phải sự tồn tại mà hai người bọn họ có thể chống lại được, nếu chủ động đi tấn công đối phương vậy ngay cả một chút khả năng thắng cũng không có. Nếu như hai người chia làm hai đường chạy có lẽ còn có thể dựa vào thủ đoạn bảo vệ mạng của riêng mình để tranh thủ được một cơ hội sống sót, về phần trận đuổi giết sau đó ngược lại vị thính giả cao cấp đại nhân này sẽ bị Phát Thanh xử lý sau.


“Đóng băng.”


Lòng bàn tay của Tô Bạch nhẹ nhàng ấn xuống.


“Phân thân.”


Nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn lên trên.


Mặt đất dưới chân bị đóng băng trong nháy mắt, khu vực này vốn chỉ có một lớp bê tông còn bên dưới chính là mặt đất xốp, sau khi bị đóng băng độ cứng lại trực tiếp tăng lên một bậc.


Tô Bạch giơ nắm tay đập xuống mặt đất. Những đường gợn sóng nổi lên, mặt đất bắt đầu rung chuyển.


Trước đó khi tìm gia đình mà con mèo yêu đó ở hắn đụng phải một nữ thính giả cao cấp, đôi bên đều ở cùng một cấp bậc thậm chí đối phương còn có thâm niên hơn, cho nên mới có thể giằng co chiếm ưu thế với hắn, nhưng đó là chuyện ở tầng lớp thính giả cao cấp, ngay khi thính giả cao cấp bắt đầu không nói lý mà ra tay với người có thâm niên vậy đó thật sự chỉ có hai chữ, đó chính là áp đảo!


Chương 1209

Bình Luận (0)
Comment