Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1210 - Chương 1210 Mèo Sống Đã Không Còn Gì Nuối Tiếc 2

Chương 1210

Mèo Sống Đã Không Còn Gì Nuối Tiếc 2


Con rắn toàn thân màu bạc xông lên khỏi mặt đất, cơ thể của nó đã nát bét, vảy rắn cũng bị đánh rụng hơn phân nửa đồng thời gân cốt cũng chịu sự tổn hại cực lớn. Trước đó ở dưới lòng đất đầu tiên là bị sức mạnh đóng băng làm cho không chỉ không có cách nào tiếp tục di chuyển xuống mà thậm chí mình còn bị lạnh đến bị thương, đợi đến cơn chấn động từ một quyền sau đó lại càng là cảm giác đến ngay cả linh hồn cũng choáng váng, để tránh bị chết ngột ở dưới lòng đất nó chỉ có thể chọn lại chui lên.


Nhưng nó vừa xuất hiện, một tay của Tô Bạch trực tiếp túm được đuôi rắn với tốc độ mắt thường không có cách nào nắm bắt được, sau đó phần eo phát lực, quay người “bốp!” “bốp!” “bốp!” “bốp!”


Lão tử cho mày thay máu này!


Lão tử cho mày thay máu này!


Lão tử cho mày thay máu này!


Lão tử cho mày mơ mộng hão huyền này!


Lão tử cho mày đũa mốc mà đòi chòi mâm son!


Lão tử cho mày ra tay với Cát Tường!


Mày còn muốn coi Cát Tường làm đá mài dao không?


Vậy lão tử đích thân làm, được chưa?


Con rắn màu bạc do mắt tam giác biến thành ở trong tay Tô Bạch giống như một chiếc thắt lưng không ngừng bị đập qua đập lại, trên cơ bản đã bị hắn đánh tơi bời, sở nghiên cứu dưới lòng đất thậm chí đã xuất hiện dấu hiệu có thể sụp đổ.


Trên người con rắn màu bạc không ngừng phun ra máu tươi mang theo kịch độc, khi những giọt máu tươi này bắn ra, toàn bộ đều bắn lên người những yêu vật ở nơi này, đám yêu vật phát ra tiếng kêu chói tai thảm thiết, con nào cũng chết trong đau đớn.


Nhưng thật ra đối với bọn nó mà nói điều này lại càng giống như một loại giải thoát hơn, bởi vì ông già lưng còng lấy bọn chúng làm đối tượng thí nghiệm, đối với bọn chúng mà nói thật sự là sống không bằng chết!


Ngay sau đó, một tay của Tô Bạch giơ đuôi con rắn lên, Cát Tường bị hắn dùng sức mạnh đặt lơ lửng trên vai mình, một tay khác trống không đâm ngón tay vào đuôi rắn, “roẹt” một tiếng vang giòn. Ngón tay của Tô Bạch giống như một lưỡi cưa kim loại lột sống da từ trên xuống dưới, con rắn màu bạc này giống như một ống nước nhựa bị chẻ làm đôi, một lớp da rắn màu bạc đá sớm bị Tô Bạch thuận thế lột sạch xuống.


“Ha ha.”


Hắn bật cười, ném da rắn lên mặt đất, rồi nhấc một chân lên giẫm thẳng vào đầu con rắn bạc này!


“Bẹp!”


Một tiếng vang giòn, đầu rắn bạc trực tiếp bị giẫm nát bét!


Lần này, con rắn bạc chỉ còn lại một cơ thể màu hồng nhạt đã bị lột sạch da, không có đầu và đuôi cũng đứt nhưng nó vẫn còn nhúc nhích mà vẫn chưa chết.


Người ở nông thôn từng giết rắn đều biết, cho dù da của nó đã bị lột, có chém đứt đầu và đuôi thì nó vẫn có thể tiếp tục nhúc nhích một thời gian rất dài trên mặt đất.


Con rắn bạc rất đau đớn, bởi vì trước đó Tô Bạch cho nó chọn cách chết nhưng nó không chọn, mà bây giờ là Tô Bạch đã chọn cách chết cho nó, cực kỳ đau đớn đồng thời còn cực kỳ nhục nhã!


Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, Cát Tường nằm phục trên vai hắn miễn cưỡng mở mắt mình ra.


“Hài lòng chưa?” Tô Bạch nghiêng mặt nhìn Cát Tường và hỏi.


Cát Tường có hơi mơ hồ cũng không có biểu hiện gì, dường như khinh thường việc phải thể hiện gì đó với loại chuyện này. Tô Bạch giúp nó báo thù cũng không thể khiến nó vui lên nổi, bởi vì nó có một loại cảm giác đó chính là thứ nằm ở trước mặt mình chính là một thứ rác rưởi, nó càng không cần thiết phải có biểu hiện gì với rác rưởi đã bị giải quyết, như vậy sẽ khiến nó trở nên rất thấp kém.


Tô Bạch nở nụ cười, duỗi tay đâm vào trong cơ thể của rắn bạc rồi lôi một túi mật rắn màu tím ra.


Con rắn bạc thật sự đã chết rồi, bây giờ sở dĩ nó vẫn còn cử động được là vì nó đã chết, nhưng trên cơ thể của nó vẫn còn tiếp tục phản ứng theo bản năng như một đặc tính của rắn mà thôi.


Mật rắn này ẩn chứa tinh hoa của rắn, Tô Bạch đưa đến bên miệng Cát Tường.


“Bây giờ mày bị thương rất nặng, ăn cái này bồi bổ một chút trước đã.” Tô Bạch nói với Cát Tường như đang dỗ một đứa trẻ nhỏ, bây giờ Cát Tường cũng không quen hắn.


Cát Tường nằm trên vai hắn một cách yếu ớt vô lực, híp mắt nhìn mật rắn được đưa tới trước mặt mình trông có vẻ không có hứng thú gì.


Tô Bạch đưa mật rắn tới bên miệng nó, Cát Tường ỡm ờ há miệng để Tô Bạch đưa mật rắn vào trong.


Nhưng rất nhanh “phụt…” một tiếng, Cát Tường lại phun mật rắn ra, đôi mày mèo hơi nhíu lại, nó thè lưỡi, đắng thế, kém chất lượng!


Tô Bạch hít một hơi thật sâu: “Mày đã sắp chết rồi mà còn kén chọn như vậy, ngoan, ăn đi.”


Hắn lại nhặt mật rắn lên đưa đến bên miệng Cát Tường, lần này nó ngậm miệng, cho dù bản thân có chết cũng không ăn.


Rất đắng, rất kém chất lượng!


“Nào, ngoan, ăn nó đi, ăn đi mà!”


Tô Bạch duỗi tay nắm hàm dưới của Cát Tường, Cát Tường bị ép há miệng, sau đó Tô Bạch đưa mật rắn vào trong miệng nó, lại dùng tay ép chặt miệng của nó xuống để nó không phun ra.


Cũng không biết là mật rắn có nổi lên tác dụng hay là mật rắn thật sự quá đắng đã kích phát tiềm lực sinh mệnh còn sót lại của Cát Tường, nó lại bắt đầu duỗi móng vuốt của mình, giống như một con mèo cưng đang phản kháng hành động thô bạo của chủ nhân đối với nó, ý tứ là: Con sen này, mi lại dám cho bản gia ăn thứ đắng như vậy!


“Ha ha ha…”


Lúc này ngược lại sở thích ghê tởm của Tô Bạch lại xuất hiện, ông già lưng còng ở bên kia đang bị một phân thân của mình bám theo nên không mất dấu được, bây giờ hắn đã giết một người có thâm niên, cái gọi là trừng phạt đấy hắn cũng không để ý, lúc này hắn chỉ cảm thấy một Cát Tường như vậy thật sự rất đáng yêu. Trước đây đừng hòng cái thứ hàng này ở trước mặt mình lộ ra vẻ mặt quẫn bách như vậy, nó kiêu ngạo đến tận trời cũng có thể bị mình cưỡng ép thành ra như vậy.


Cuối cùng chỉ nghe thấy “ực” một tiếng, mật rắn bị Cát Tường nuốt xuống, nó nằm ngửa trên vai Tô Bạch, bụng hướng lên, vẻ mặt mèo sống đã không còn gì tiếc nuối nữa.


Chương 1210

Bình Luận (0)
Comment