Chương 1211
Cá Chết Lưới Rách! 1
Cát Tường nuốt mật rắn xong, tiếp tục nằm trên vai Tô Bạch như vậy giống như đang chợp mắt, cũng giống như đang tiêu hao sức mạnh trong mật rắn.
Thật ra, Tô Bạch cũng không hiểu dược lý, hắn cũng không có cơ hội đi tiếp xúc với phương diện này bởi vì hắn không giống những người khác, cách giải quyết của hắn khi bị thương rất đơn giản đó chính là hút máu. Những thính giả khác lăn lộn được đến cấp bậc thính giả cao cấp này ít nhiều cũng biết một chút, thậm chí còn xuất sắc hơn cả bác sĩ ngoại khoa bình thường hơn, dù sao số lần bị thương cũng nhiều đồng thời còn phải tự lấy nguyên liệu tự cứu mình.
Nhưng Tô Bạch vẫn cảm thấy nếu Cát Tường đã là một yêu vậy dạ dày chắc hẳn tốt hơn con người mới đúng, ăn nội tạng của yêu tộc đồng loại gì đó chắc hẳn cũng chỉ tính là một chuyện khá bình thường, ít nhất về mặt tiêu hóa chắc hẳn cũng không thành vấn đề gì. Một điểm này Tô Bạch vẫn có lòng tin với Cát Tường.
Khi bước ra, Giải Bẩm đang đứng ở cửa hút thuốc.
“Này.” Đột nhiên Giải Bẩm hô một tiếng sau đó ném một điếu thuốc cho Tô Bạch, một người có thâm niên đi đọ tốc độ với thính giả cao cấp cường hóa thân thể rõ ràng là một chuyện rất ngu xuẩn, đặc biệt là vị này còn bị một phân thân vẫn luôn bám theo sát nút, hoàn toàn không thể chạy thoát được.
Nhưng thoạt nhìn sắc mặt của Giải Bẩm không được tốt cho lắm, ngay khi nhìn thấy Tô Bạch nhận điếu thuốc, anh ta mới nói với vẻ hơi buồn rầu: “Cậu có thể bỏ qua cho mẹ nuôi của tôi lại không thể bỏ qua cho người khác được sao?”
Lời nói này của anh ta nghe rất thương cảm, có thể nói lên tâm trạng phức tạp và rối rắm của anh ta.
Tô Bạch nở nụ cười, hắn cũng không vội đuổi theo mà ngồi xổm xuống châm điếu thuốc giống như một người đàn ông nông thôn ngồi xổm trên bờ ruộng hút thuốc, đáp với vẻ rất bình tĩnh: “Nguyên nhân anh yêu thích một thứ gì đó chắc chắn là vì thứ này có chỗ nào đó đáng để anh yêu, là đạo lý này, đúng chứ?
Nhưng tôi ở trên thế giới này không cảm giác được bao nhiêu tình yêu, tôi cũng không lưu luyến thế gian này bao nhiêu, xin lỗi, tôi không thể làm đến mức độ bác ái được, nếu như anh rối rắm thì có thể ngăn cản tôi, thật đấy, tôi không để ý đâu, bởi vì lý do anh ngăn cản tôi đã được thành lập.”
Giải Bẩm lắc đầu: “Ít nhất làm như vậy cậu có thể giảm bớt nhân quả một chút, nhưng tôi rất tò mò vừa rồi cậu thật sự cũng dự định làm như vậy sao? Vừa rồi cậu không chuẩn bị sẵn sàng tâm lý trực tiếp giết hai người này thì phải?”
“Trước khác nay khác rồi, tôi không sợ chết nhưng không có nghĩa tôi muốn chết, trước đây tôi cũng từng giết hai người có thâm niên, lần đó trên cơ bản tôi đã đối diện với một cục diện chết chắc, sở dĩ có thể sống sót được thật sự là nhờ vận may bùng nổ, đương nhiên có khả năng là vì tôi làm chuyện tốt tích đức đi.”
Tô Bạch nghĩ đến hiện trường hỏa hoạn ở Thiên Tân, nghĩ đến việc mình vì cứu nhân viên phòng cháy trên xe cứu hỏa đó mà không ngại khiến cơ thể mình bị đốt cháy hơn nửa.
“Tôi vẫn có hơi không thể hiểu được cậu, nhưng tôi biết tôi không thể hiểu cậu bởi vì tôi cũng không phải một người có lòng bác ái, tôi và cậu giống nhau đều là thính giả, người bác ái không thể sống được đến ngày hôm nay, tôi không có lý do ngăn cản cậu nhưng trong lòng cuối cùng vẫn sẽ khó chịu.”
“Ha ha.” Tô Bạch nở nụ cười, đứng dậy vỗ lên vai Giải Bẩm: “Nói thế nào nhỉ, nếu như chúng ta biết nhau sớm hơn một chút, nếu như quen nhau khi còn là người thực tập hoặc thính giả cấp thấp…”
“Vậy có phải tôi cũng sẽ ở chung trong nhà lão Phương với các cậu không?” Giải Bẩm hỏi.
Tô Bạch nhún vai: “Chí ít tôi sẽ không nhìn thấy anh bán cúc hoa cho ông chủ vì công việc.”
“…” Giải Bẩm.
“Được rồi, đi thôi, dù sao vẫn còn một tên chưa giải quyết, cũng là tên nhất định phải giải quyết.”
Cơ thể của Tô Bạch biến mất ngay tại chỗ, Giải Bẩm cũng ném điếu thuốc lên mặt đất, thở dài một hơi rồi cũng biến mất ngay sau đó.
Tốc độ của ông già lưng còng rất nhanh thậm chí trong cấp bậc người có thâm niên này, người có thể so được với ông ta về mặt tốc độ thật sự rất ít, ông ta không phải đang bay mà là đang bò sát, đúng vậy, tứ chi bò trên mặt đất!
Con người có xương cụt nhưng không có đuôi, nhưng lúc này ông ta lại móc ra một cái đuôi, trên hai tay phủ kín một lớp vảy, vị trí chân sau cũng biến thành trông như vó ngựa, giày da cũng đã rách toang, bây giờ ông ta đang bò trên đất, tốc độ so với đua xe còn nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
Nhưng ông già lưng còng vốn cho rằng mình có cơ hội có thể cắt đuôi được Tô Bạch, thế nhưng giấc mộng hoàn mỹ còn hiện thực lại rất gai góc, ở sau lưng ông ta, bóng người của Tô Bạch vẫn bám theo ông ta một cách không nhanh không chậm, không gấp gáp cũng không lề mề, giống như đang dắt chó đi dạo lại giống như đang cố tình xem con mồi của mình giãy dụa trước khi chết.
Đây là một sự sỉ nhục và là một kiểu chà đạp, cơn giận của vị thính giả cao cấp đại nhân này rất lớn, sự hận thù cũng rất sâu, giết chết ông một cách bình thường hoàn toàn không có cách nào trút hết cơn giận trong lòng tôi cho nên mới dùng cách mèo vờn chuột này.