Chương 1248
Đối Mặt Với Đại Địch! 2
Trong nhà, Tô Bạch cũng xuyên qua cửa sổ sát đất phòng khách nhìn sắc trời bên ngoài.
Trời đã âm Âu Mỹrồi, độ ẩm trong không khí đang không ngừng tăng lên, trong mùa mưa dầm này, một cơn mưa bất chợt là một chuyện rất thường thấy, nhưng cơn mưa hôm nay đối với Tô Bạch mà nói vô cùng không tầm thường.
Cho dù là bây giờ hắn vẫn nhớ rất rõ trong cơn mưa đêm đó, mình về nhà phát hiện ra bé con bị bắt đi rốt cuộc đã phát điên thế nào.
Á lực, nặng nề, tức giận.
Sắc trời cũng đen sì giống như lúc này.
Tô Bạch đứng dậy, khoanh tay đứng đó.
Ánh mắt liếc qua đồng hồ treo tường trong phòng khách, đã ba giờ chiều, sắp rồi, thật sự sắp tới rồi, chắc hẳn khoảng hơn năm giờ chiều đi.
Lúc này, cơn mưa sẽ càng lớn hơn, tiếng sấm cũng lớn nhất.
Hắn duỗi tay xoa cổ tay mình, quay đầu lại nhìn thấy Cát Tường nằm phủ phục bên cạnh bé con, ngay khi Tô Bạch liếc mắt nhìn qua, Cát Tường cũng quả quyết đối diện với hắn.
Con mèo đen này dự cảm được sự bất thường trên người Tô Bạch, cũng dự cảm được vẻ khác thường của hắn hôm nay khi đối diện với bé con, cũng vì thế, nó dường như đã đoán ra được chuyện gì đó.
Đổi lại là trước kia, trong lúc Tô Bạch ở bên cạnh bé con, Cát Tường đều sẽ chọn rời đi làm việc của mình, hoặc là phơi nắng hoặc là xem tranh, vì nó cảm thấy khi Tô Bạch còn ở bên cạnh bé con, hắn sẽ dốc hết toàn bộ sức lực của mình để bảo vệ bé con cho tốt, cho nên cũng không cần Cát Tường phải lo lắng nhiều hơn, hơn nữa dù sao Tô Bạch cũng là cha của bé con.
Nhưng lần này thì khác, Tô Bạch ở trong phòng khách chơi với bé con, Cát Tường cũng ở bên cạnh trông, hơn nữa còn mang theo ánh mắt soi xét.
Điều này khiến Tô Bạch không khỏi nghĩ đến sau khi thần hồn của Cát Tường khôi phục đã kêu gào như tiếng than của đỗ quyên với bia mộ dưới hoàng tuyền, có thể khiến một con mèo nhạy cảm trở nên tức giận và điên cuồng như vậy, một nhát đao sau lưng tới từ sự tin tưởng đó phải tàn nhẫn bao nhiêu?
Buổi chiều hòa thượng và Gia Thố ra ngoài một lúc, thời gian còn lại đều sẽ ở trong phòng nghiên cứu kinh Phật hoặc là nghiên cứu những thứ khác, lúc này hai người cùng đi ra ngoài, trời sắp đổ mưa rồi, hơn nữa còn thấp thoáng nghe thấy tiếng sấm từ xa.
Dựa theo cách nói của hòa thượng thì thế gian có nghìn vạn cảnh, phần lớn không thay đổi, duy chỉ có trời giông tố mới là độc nhất vô nhị, mà Gia Thố cũng thừa nhận sâu sắc, cũng vì thế mỗi khi trời giông tố, hai tăng nhân đều sẽ ngồi chung với nhau, vừa thưởng trà vừa nếm thử mùi vị giông tố.
Trước đây Tô Bạch lười mấy vụ góp vui kiểu này nhất, hai vị tăng nhân chơi trò uyên thâm quá ít người hiểu, hắn cũng chẳng muốn tham gia, nhưng hôm nay, Tô Bạch vẫn luôn yên lặng ngồi trong phòng khách, từ bữa trưa cho đến bây giờ hắn đều đặt bé con ở bên cạnh mình.
Hòa thượng im hơi lặng tiếng pha xong trà, Gia Thố ở bên cạnh đợi.
Không lâu sau trà đã pha xong, hòa thượng lần lượt chia nước trà cho Gia Thố và Tô Bạch, ba người đều ngồi trên sô pha, không ai nói chuyện, tiếng sấm bên ngoài thì lại càng lúc càng to.
Mưa bắt đầu rơi, trong bầu không khí nặng nề cuối cùng cũng có được một loại khơi thông, mà mưa lại bắt đầu càng rơi càng lớn, giống như một buổi hòa nhạc được đẩy lên cao trào.
Tô Bạch tiếp tục uống trà, ánh mắt thi thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, hòa thượng và Gia Thố đưa mắt nhìn nhau, rồi hòa thượng nói: “Đại Bạch, nếu như không tiện chúng tôi có thể lánh đi.”
“Không sao.” Tô Bạch nở nụ cười, hòa thượng và Gia Thố có lánh đi hay không cũng không có gì khác biệt, ngày đó hai người này cũng ngồi trong phòng khách uống trà, Cát Tường và bé con ở trong phòng ngủ, hai tăng nhân chỉ cảm giác được một chút khác thường, nhưng khi phản ứng lại được, lại phát hiện ra bé con và Cát Tường trong phòng đều đã biến mất.
Hòa thượng gật đầu tiếp tục ngồi xuống.
Gia Thố cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Có một vài thứ không cần nói quá nhiều, nhưng bầu không khí tiêu điều tràn ngập trên người Tô Bạch càng lúc càng căng thẳng, lại lộ ra rõ ràng đến vậy.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Tiếng sấm ầm ầm vang lên giống như sét đánh ngay bên tai!
Bé con vỗ tay trông có vẻ rất hưng phấn, nó không sợ sấm nổ, dù sao tuy nó thoạt nhìn rất nhỏ nhưng trải nghiệm cuộc sống của nó lại không hề thiếu thốn một chút nào.
Trong tiếng mưa và tiếng sấm hàm chứa lực sinh mệnh tới từ thiên nhiên, bé con thân là linh đồng ngược lại cảm nhận được thứ này rõ ràng nhất. Cho dù là Tô Bạch về mặt tâm cảnh đã hoàn toàn là thính giả cao cấp nhưng vẫn không có cách nào so sánh được, có vài thứ dù sao cũng là được trời ưu ái, ghen tỵ cũng không có được.
“Rào rào… rào rào…”
Trong tiếng mưa bên ngoài dường như pha lẫn một loại âm thanh không đơn thuần, giống như ủng đi mưa giẫm trên nền đất.
Đột nhiên Cát Tường đứng dậy khỏi trạng thái nằm phủ phục trước đó, sau đó dựng thẳng đuôi với bên ngoài cửa sổ sát đất, hé miệng.
“Meo!”
Hòa thượng và Gia Thố đưa mắt nhìn nhau với vẻ hơi ngạc nhiên, thẳng đến khi Tô Bạch đứng dậy bế bé con lên, cuối cùng hai tăng nhân mới hiểu được sẽ xảy ra chuyện gì, mà sự bất thường của việc Tô Bạch ở nhà cả ngày cũng đã được giải thích rất rõ ràng.
Vì một ngày này, Tô Bạch đều như…
Đối diện với đại địch!
“Rào rào... rào rào… rào rào…”
Càng ngày càng gần…