Chương 1247
Đối Mặt Với Đại Địch! 1
Trong tivi đang chiếu bộ phim truyền hình [Danh nghĩa của nhân dân], là phát lại, bộ phim này vừa mới tạo ra một cơn sốt rating, thật ra nếu không phải trước đó bị lộ tin tức trên mạng thì tỷ suất xem đài chắc hẳn còn cao hơn.
Bé con ngồi trên thảm trên sô pha đang chơi xếp gỗ, mà Tô Bạch thì lại đảm nhiệm làm một đại ma vương, mỗi lần đều giả bộ giúp bé con cùng nhau xếp gỗ sau đó cố tình chơi xấu, khiến chồng gỗ nghiêng vẹo cuối cùng đổ xuống.
Nhưng bé con lại vui vẻ không biết mệt, mỗi lần khi chồng gỗ đổ xuống nó đều hé miệng, che miệng lại trông rất ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã bắt đầu xếp lại.
Tô Bạch biết rõ bé con thông minh sớm, lúc đầu khi ở trong thế giới chuyện xưa [Cương Thi Tiên Sinh], bé con đã từng chủ động bỏ vào trong yêu huyệt cứu mình, bây giờ tuy nhìn như trò chơi giữa cha và con nhưng phỏng chừng xác suất con trai cố ý chơi cùng với cha có khả năng cao hơn.
Ông Thẩm chắc hẳn đang đi dạo gần đây, Tô Bạch nghĩ thế.
Tiết tấu bình thường của một ngày này là mình tràn đầy tự tin đi ra ngoài, cố tình để lộ sơ hở cho ông Thẩm, thuận tiện đi tìm Dĩnh Oánh Nhi ve vãn một chút, đến cuối cùng đánh nát ông Thẩm khiêng thi thể lính Tần về, mà nhà cũ của mình đã bị người lục qua.
Một ngày đó sở dĩ trở thành một ngày đau đớn nhất trong cuộc đời của Tô Bạch, còn có một nguyên nhân rất lớn là khi ấy mình không có mặt ở hiện trường, nếu như mình có mặt ở đây khi đó, thậm chí là cùng ngồi trong phòng khách không cảm giác được gì giống như Gia Thố và hòa thượng, nhưng loại cảm giác đó vẫn khác hẳn.
Ngay khi con mình bị bắt đi, một người làm cha như mình lại đang lêu lổng ở bên ngoài, điều này khiến bản thân Tô Bạch rất khó tha thứ được cho mình.
Đây là một loại áy náy cũng là một loại tiếc hận.
Cho nên hôm nay cho dù là giả thì mình vẫn phải ở lại đây, hắn muốn đợi, đợi đến khi người phụ nữ đó xuất hiện, sau đó ở trước mặt mình bắt bé con đi, mình có thể ngăn được hay không, ở đây đặt một dấu chấm hỏi, thậm chí ngay cả dấu chấm hỏi cũng không cần thiết vì thực lực của hai bên chênh lệch thật sự quá lớn, nhưng điều này cũng không cản trở Tô Bạch kiên trì muốn làm chuyện mà mình muốn làm.
Cho dù một ngày này lặp lại mười lần, một trăm lần thậm chí là nhiều lần hơn thế, Tô Bạch cảm thấy mình vẫn sẽ luôn ngồi ở đây đợi như vậy, chỉ cần một ngày này vẫn còn lặp lại, vậy trong mỗi một ngày này Tô Bạch nhất định sẽ cố hết sức làm tròn trách nhiệm một người cha.
Đương nhiên, cảm giác của hiện tại là như thế, về phần thật sự sau một trăm lần rốt cuộc thế nào thì Tô Bạch cũng không rõ cho lắm, mình chắc hẳn sẽ chịu đủ sự dày vò, hết lần này đến lần khác nhìn thấy con trai mình bị người bắt đi ngay trước mặt.
“Oa.”
Lúc này một tiếng kêu vui vẻ của bé con vang lên, không hề bị cha ác ma này quấy phá, toàn bộ chồng gỗ đều đã được nó đắp lên.
Mà bấy giờ, bên ngoài nhà lão Phương còn có một người mặc áo khoác màu đen đang đứng trong góc, nhìn vào cửa nhà lão Phương với vẻ lạnh lùng.
Rõ ràng chuyển phát nhanh đã đưa vào nửa ngày rồi, nhưng ngoại trừ tên hòa thượng mới đầu mở cửa lấy chuyển phát nhanh lộ mặt một lần ra, sau đó trong căn nhà cũng không còn người nào ra ngoài nữa.
Ông Thẩm biết rõ Tô Bạch đang ở trong nhà, nhưng nếu hắn kiên quyết không ra ngoài vậy ông Thẩm cũng không có cách nào cả, con đường cường hóa của ông ta thật ra có hơi tương tự với mập mạp, cũng ít nhiều hiểu về trận pháp hơn những thính giả khác cùng cấp một chút. Tuy rằng bây giờ ông ta đã cướp được một cơ thể lính Tần nhưng nó cũng khiến cho hiện tại ông ta phải từ bỏ pháp thuật trước đây, chỉ có thể dựa vào cơ thể để chiến đấu, nhưng ánh mắt và kiến thức vẫn còn đây, trong căn nhà này ẩn giấu trận pháp đáng sợ, ông ta không thể trực tiếp xông vào.
Hơn nữa nghe nói trong căn nhà có bốn người ở, bốn người này đều là thính giả có thâm niên, một khi mình cưỡng chế xông vào, đến khi đó ngoại trừ Tô Bạch ra còn ba người có thâm niên khác có khả năng cũng sẽ ra tay với mình, vì mình đã xâm nhập vào nhà của bọn họ, bọn họ có lý do để ra tay.
Bây giờ cho dù đã cướp được cơ thể của lính Tần, ông Thẩm cảm thấy mình rất tự tin về mặt thực lực nhưng lại không tự tin đến mức có thể một mình khiên chiến với bốn người.
Đương nhiên, ông Thẩm cũng không biết trong nhà còn có một con mèo đen, mà con mèo đen này đối với bất cứ sinh vật nào dám xâm phạm vào phạm vi khu vực sinh hoạt của bé con đều ở nằm ở thái độ không dễ dàng tha thứ, hơn nữa thực lực của con mèo đen này còn tương đương với một thính giả cao cấp!
“Chết tiệt, mày sợ sao, không dám ra ngoài sao, không dám ra ngoài sao!” Ông Thẩm nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ.
Kẻ thù của mình ở ngay trước mặt, cướp đi vũ khí bản mệnh của mình, hại mình bị nhốt lâu như vậy ở dưới lòng đất, trải qua cuộc sống người không ra người, quỷ không ra quỷ, ăn thịt người uống máu người suốt thời gian dài như vậy, cục tức này làm sao ông ta có khả năng nuốt xuống được?
Ông Thẩm cảm thấy có lẽ Tô Bạch sợ mình, nhưng ông ta cũng không biết Tô Bạch của hôm nay không hề sợ ông ta, mà hoàn toàn chọn coi thường ông ta, ngay khi biết được hổ xuống đồng bằng đi săn, còn ai có lòng dạ ở nhà đập ruồi bọ nữa?
Nếu là trước đây, có lẽ Tô Bạch sẽ có suy nghĩ đi tìm ông Thẩm để thử tay nghề, hoặc có lẽ là thử xem mình có thể hành hạ ông Thẩm thoải mái hơn dưới trạng thái bán thính giả cao cấp hay không, nhưng duy chỉ một ngày hôm nay thôi, hắn thật sự không có một chút suy nghĩ chơi bời nào, cũng quả thật hoàn toàn không chơi nổi.
Bầu trời không hiểu sao đã bắt đầu âm Âu Mỹhẳn đi.
Ông Thẩm ngẩng đầu lên nhìn trời, xoa ngón tay mình: “Sắp mưa rồi sao?”