Chương 1246
Sắp Đổ Mưa Rồi 2
Mà lúc này, Cát Tường cũng vừa vặn bước từ ngoài sân vào, khi đi ngang qua người Tô Bạch, nó nhìn hắn với vẻ hơi khó hiểu, rõ ràng, ngay cả hòa thượng và Phật Gia còn cảm giác được sự thay đổi của hắn, vậy mèo với linh tính nổi danh hiển nhiên không có khả năng không phát hiện ra.
Tô Bạch nở nụ cười, duỗi tay ôm Cát Tường lên, sau đó lòng bàn tay vuốt ve trên đầu nó.
Cát Tường mang vẻ mặt ngơ ngác, thậm chí còn quên mất phản kháng.
Meo!
Cái thứ hàng này uống lộn thuốc sao, vậy mà nó dám bế mình lên xoa đầu mình?
Một màn lạ thường này khiến bản thân Cát Tường cũng có hơi không kịp trở tay, nhưng Tô Bạch vuốt ve đến tự nhiên như vậy, hơn nữa Cát Tường có thể cảm giác được Tô Bạch không phải đang chơi đùa mình mà là toát ra một loại tình cảm chân thành.
Đây là một loại… đau lòng.
Cát Tường quay đầu nhìn hắn, nó không phản ứng lại trước hành động tiếp tục xoa đầu mình này của Tô Bạch, mà là muốn xem rốt cuộc hôm nay thứ hàng này bị làm sao, tại sao đột nhiên lại đau khổ như vậy?
Cho dù khi cái thứ hàng này biết thân thế của mình cũng không thể hiện ra loại cảm xúc này đi?
Tô Bạch nhìn ánh mắt trong như hổ phách của Cát Tường, thở dài nói: “Tao không biết có nên nói với mày không, nhưng hình như nói với mày cũng không có ý nghĩa gì cả.”
Đuôi của Cát Tường phe phẩy một cái, một nguồn lực giam cầm bắt đầu rơi xuống người Tô Bạch.
Mẹ, vừa xoa đầu ta còn vừa nói lời vô nghĩa!
Nhưng rất nhanh, Cát Tường lại một lần nữa sững sờ, vì nó phát hiện ra tay của Tô Bạch vẫn rơi lên đầu mình, nhẹ nhàng vuốt ve.
Lực giam cầm của mình lại không hề có hiệu quả với hắn!
“Meo!”
Cát Tường kêu một tiếng, nhảy từ trên đùi Tô Bạch xuống, mặt đối diện với hắn, lông trên người dựng hết cả lên, mang theo một vẻ thù địch rõ ràng.
Tô Bạch mỉm cười, quả nhiên mình của hiện tại không phải thính giả cao cấp, nhưng dù sao mình cũng đã đột phá rồi, ký ức và cảm giác của mình đều ở đây, từ mặt ý nghĩa nghiêm khắc mà nói hắn đã không thể tính là một người có thâm niên nữa, lực giam cầm nhỏ bé đó của Cát Tường đối với hắn của hiện tại mà nói, muốn phá giải thật sự không khó.
Hắn đứng dậy duỗi thắt lưng: “Tao là Tô Bạch, một điểm này mày có thể xác nhận được đúng không?”
Biểu cảm của Cát Tường bắt đầu dịu đi.
Quả thật, tuy rằng bây giờ Tô Bạch theo quan điểm của Cát Tường rất kỳ quái, nhưng có một điểm nó có thể tin tưởng, đó là người trước mắt mình đây thật sự là Tô Bạch.
Trước đó hòa thượng và Phật Gia cũng phát hiện ra Tô Bạch không đúng, nhưng chính vì bọn họ có thể xác định được người trước mặt này quả thật là Tô Bạch nên bọn họ cũng không nghiên cứu sâu hơn nữa.
Tô Bạch đang do dự có nên nói chuyện của Lệ Chi cho Cát Tường hay không, nhưng nghĩ lại vẫn nên bỏ đi.
Thật ra, từ khi tiến vào thế giới chuyện xưa cho đến bây giờ, Tô Bạch cũng đã tìm ra được một ít manh mối.
Đầu tiên, không thể nghi ngờ gì đây chính là một thế giới chuyện xưa trừng phạt, mà một ngày này gần như có thể nói chính là một ngày đau khổ nhất trong ký ức của Tô Bạch, Phát Thanh đặt mình vào một ngày này không có khả năng là để thưởng gì cho mình mà là để dày vò.
Vậy, nên dày vò thế nào?
Một ngày này đối với mình mà nói là đau khổ, nhưng nếu như chỉ là ôn lại nỗi đau một lần thì Tô Bạch cảm thấy hình như không phù hợp với thẩm mỹ của Phát Thanh, với sự theo đuổi của Phát Thanh đối với tính cốt truyện, cũng không có khả năng mồm thì to mà bản lĩnh thì lại rất ít như vậy.
Vậy… một lần không được, thêm vài lần nữa thì sao?
Thậm chí là… một trăm lần?
Đột nhiên Tô Bạch cảm thấy sau lưng lạnh toát, hắn có thể cảm giác được hình như mình đã đoán ra được mục đích của thế giới chuyện xưa này.
Giống như Phát Thanh vẫn luôn lấy chơi đùa thính giả làm niềm vui, mà thính giả cũng ở trong quá trình chơi đùa này mò ra được một vài điểm G của Phát Thanh.
Cát Tường lắc đầu, nhảy lên sô pha duỗi móng vuốt nhẹ nhàng đẩy bé con, giờ này bé con nên dậy ăn sáng rồi.
Bé con dụi mắt, ngáp một cái thật đáng yêu, phát hiện ra mình đang nằm trên sô pha, sau đó nhìn thấy Tô Bạch đang ngồi đối diện với mình, bé con lập tức giang hai cánh tay với hắn thể hiện ý đòi bế.
Tô Bạch mỉm cười đứng dậy bế bé con trong lòng mình, bàn tay dán lên lưng đứa trẻ, cảm nhận nhiệt độ trên người bé con và ngửi mùi sữa thơm trên người nó.
Loại cảm giác này đến bây giờ càng ngày càng khiến hắn mê say.
Cũng vì vậy, vừa nghĩ đến trong cơn mưa lúc sẩm tối, đứa trẻ sẽ bị cướp khỏi mình, sinh tử không rõ, là một loại cảm giác đau như bị dao cứa tràn ngập trong tim, có lẽ, đây chính là một cái hố mà Phát Thanh đào cho mình.
Trong cái hố này đựng đầy đau khổ và chua chát.
Nhưng Tô Bạch cũng không có cách nào khác, cho dù biết đây là giả nhưng hắn vẫn không hề do dự mà nhảy vào trong như cũ. Một lần, mười lần, một trăm lần… thậm chí là nhiều hơn thế.
Tô Bạch không biết mình có thể kiên trì được bao nhiêu lần, thậm chí còn không dám nghĩ đến chuyện này.
Không phải tất cả mọi người đều có thể làm đến mức hoàn toàn buông xuôi, theo quan điểm của hắn, con người không sống vì tồn tại, mà sống cũng cần phải giữ vững một vài thứ gì đó.
Lúc này, hòa thượng bưng chén trà bước tới đưa cho Tô Bạch một chén, nói: “Hôm nay thời tiết không tồi!”
“Sắp đổ mưa rồi.” Tô Bạch đáp lại như vậy.